Một Lần Gặp Gỡ – Chương 8

23.

Cố Yến Tây trở về sớm hơn hai ngày.

Chúng tôi vẫn giữ liên lạc hàng ngày ấy không với tôi.

“Sếp Cố, sao về sớm ?”

“Nhớ em.”

Cố Yến Tây vứt áo vest sang một bên, ngồi xuống cạnh tôi, không ngừng cọ xát vào tôi, giống như…

Mèo con dính người.

Hóa ra sếp Cố lạnh lùng cũng có mặt dễ thương như thế này.

Tôi không kìm lớn.

Cố Yến Tây nằm trong lòng tôi, tôi đắm đuối.

“Tiểu Niệm, về sớm hai ngày để ở cùng em, có phần thưởng gì cho không?”

“Anh muốn gì?”

Tôi nhéo cằm Cố Yến Tây, nhẹ nhàng vuốt ve má .

Sau đó chúng tôi nhau mỉm .

Trong vòng tay khỏe mạnh của , tôi bế vào phòng ngủ…

24.

Mùa đông năm nay lại đến, đám người Chu Hoài chuyển đi.

Không biết chuyển đến chỗ nào, có lẽ là nơi không bị ảnh hưởng bởi quyền lực của Cố Yến Tây.

Ước chừng là một ngõ hẻm nào đó.

Vào dịp Tết Nguyên Đán năm nay, Cố Yến Tây muốn đưa tôi về gặp gia đình ấy.

Trước khi rời khỏi đây, tôi muốn ghé thăm thị trấn Giang Nam một lần nữa.

Hôm nay có đợt tuyết rơi đầu tiên, không nhiều lắm.

Trong chùa hương khói nghi ngút, chuông sớm trống chiều, tiếng Phạn vang vọng.*

[Note: "Mộ cổ thần chung, cảnh tỉnh ái hà danh lợi khách/ Kim kinh ngọc kệ, hoán hồi khổ hải mộng mê nhân."

(Dịch nghĩa: "Chuông sớm trống chiều, thức tỉnh khách trần đang chạy theo danh lợi/ Kinh vàng kệ ngọc, kêu gọi người đời mau thoát khỏi bể khổ mênh mông).]

Cố Yến Tây cùng tôi buộc dây đỏ trên cây cổ thụ trăm tuổi kia.

Sau khi tay tôi rời đi, ấy còn cố ý thắt nút chặt hơn.

Đôi bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt sợi dây.

Mặt tiến lại gần sợi dây đỏ, môi chạm nhẹ, giữ nguyên ở đó rất lâu.

Tôi mà ngẩn ngơ, trong lòng không ngừng, một thời gian dài không thể bình tĩnh.

“Tiểu Niệm, sao ?”

Thấy tôi im lặng, Cố Yến Tây hỏi.

“Cố Yến Tây, hôm đó sao lại đến đây?”

“Bởi vì sư thầy đã rằng hôm đó người định mệnh của sẽ xuất hiện.”

Tôi quanh, khóe miệng hơi nhếch lên, nghẹn ngào hỏi:

“Vậy đã tìm người đó chưa?”

Hốc mắt tôi ẩm ướt, chỉ chực rơi lệ.

Cố Yến Tây dùng hai tay nâng mặt tôi, lau khô nước mắt, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy dịu dàng, thương tiếc và thương, giống như một dòng suối chảy không ngừng.

Anh chậm rãi, giọng nhẹ nhàng như nước.

“Xuân thời kiến, nhất nhãn thâm, vọng phu nhân thường .”

(Gặp nhau lúc xuân sang, ngay từ ánh đầu tiên, mong em mãi bên cạnh.)

Tôi nhẹ nhàng gạt đi những bông tuyết như bông trên đầu rồi trìu mến.

“Tái đáo sơ tuyết kiến bạch đầu, nguyện quân vĩnh tương thủ.”

(Khi trận tuyết đầu mùa rơi và mái tóc bạc trắng, mong mãi bên em.)

[Note: 2 câu trên là thơ mà văn chương của chủ tiệm có hạn, tạm dịch nghĩa cho mọi người thôi.]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...