Một Lần Gặp Gỡ – Chương 7

20.

Say rượu loạn, Cố Yến Tây đặt tôi lên giường.

Cảm nhận một cơn mất trọng lực, tôi mới bừng tỉnh.

Tôi cắn môi thì thầm: "Về đến nhà rồi à?"

“Ừm.”

Anh ném chiếc áo vest đang cầm trên tay sang một bên, đỡ tôi ngồi dậy.

“Tiểu Niệm, tối nay là do tôi sơ suất, không thông báo trước cho mọi người biết thân phận của em, để em phải chịu oan ức.”

“Không sao.” Tôi nhẹ nhàng vuốt ve má . “Cố Yến Tây, không để ý việc em......đã từng kết hôn à?”

“Đừng bận tâm. Tiểu Niệm, giờ em đã là vợ rồi.”

Đêm tĩnh lặng, ánh trăng quyến rũ.

Một sợi ánh trăng chạy vào phòng, họa thêm vẻ tuấn của Cố Yến Tây khiến càng hút hồn người.

Nhìn Cố Yến Tây trước mặt, tôi không ngăn bản thân... hôn ấy.

Trong lúc cùng tôi miệng lưỡi triền miên,, ấy dừng lại một chút để hỏi ý kiến của tôi.

Cả đêm không ngủ, cùng tầm hoan vui sướng.

「......」

Sáng dậy, cả người tôi rã rời.

21.

Cố Yến Tây phải đi công tác nửa tháng.

Anh ấy cho tôi một chiếc thẻ đen, kêu tôi tiêu xài thoải mái.

“......”

“Thưa , những đồ vừa thử, có cái nào vừa ý không?”

“Gói lại tất cả.”

Nhân viên vui mừng khôn xiết, vội vàng đi đóng gói quần áo.

Điện thoại của tôi đột nhiên reo vài tiếng.

Một số điện thoại lạ.

“Niệm Niệm, đang đợi em ở trường đại học A. "

Là Chu Hoài.

Chỉ một câu đã cúp máy.

Đại học A là nơi tôi và Chu Hoài đã học bốn năm.
22.

Tôi xuống xe, thẳng vào mắt người đàn ông đang đứng trước cổng trường.

Hôm nay Chu Hoài mặc đồ thể thao rộng rãi.

Có lẽ vì đã quen thấy những bộ vest công sở nên tôi cảm thấy hôm nay hắn trông có hơi trẻ con.

Dưới chân hắn có mấy mẩu tàn thuốc vương vãi, một mẩu vẫn còn tàn lửa.

“Anh tìm tôi có chuyện gì?”

“Niệm Niệm, đi theo .”

“Gọi tôi là Giang Niệm, hiện tại chúng ta cũng không thân quen đến đâu.”

Hắn muốn nắm lấy tay tôi tôi cố ý né ra sau.

Bàn tay vẫn ở giữa không trung, cứ như dừng lại ở đó.

Hắn cụp mắt xuống, lúng túng thu lại, trầm giọng : "Đi thôi."

Sau đó bước vào trong mà không ngoảnh lại.

Tôi theo sau, cảnh vật quen thuộc, hồi tưởng lại khoảng thời gian ở đây.

Chu Hoài đi phía trước chợt dừng lại, quay đầu lại hỏi tôi: "Giang Niệm, em còn nhớ nơi này không?"

“Không nhớ nữa.”

Hắn nở một nụ gượng gạo.

“Đây là nơi lần đầu tiên tỏ với em.”

Làm sao tôi có thể không nhớ, trên con đường nhỏ cạnh bờ sông, chàng trai hăng hái mang theo bó hoa hồng, che mặt tỏ với tôi.

Đôi mắt trong veo và ngượng ngùng đó khiến người ta ghi nhớ sâu sắc.

Tiếc là không thể quay lại nữa.

“Ừ, rồi sao?”

Chu Hoài cúi xuống tìm kiếm thứ gì đó.

Ngón tay ấy dừng lại ở một chỗ trên lan can bằng đá, chỉ cho tôi cúi xuống xem.

【Chu Hoài sẽ Giang Niệm mãi mãi. 】

“Lúc tỏ thất bại đã khắc nó lên.” Hắn với một nụ gượng gạo.

Tôi thở dài: “Bây giờ những chuyện này thì có ích gì? Nói , không cũng là .”

Chu Hoài ôm tay tôi, nước mắt lưng tròng: “Xin lỗi, sai rồi.”

Gió thổi những cánh hoa bay lượn, lòng tôi lại không có gợn sóng: “Ừm, biết rồi. Sau này tốt nhất là đừng liên lạc nữa.”

Tôi quay người định bỏ đi hắn lại giữ tôi lại.

Chu Hoài quỳ một gối xuống đất, giơ lên một chiếc nhẫn kim cương, lấp lánh chói mắt.

“Giang Niệm, em có thể cho một cơ hội nữa không? Lần này thực sự rõ rồi, người mà chính là em.”

“Điềm Hân thì sao?’

“Chỉ cần em đồng ý, sẽ chia tay ta ngay lập tức."

“Tôi đã kết hôn.”

“Không sao, có thể đợi , đợi cho đến khi…”

Tôi hất mạnh tay Chu Hoài ra, tát hắn ta một cái thật mạnh.

“Đủ rồi! Giờ tôi đang sống yên ổn. Làm ơn đừng phiền tôi nữa!”

Chu Hoài bỗng nhiên nổi giận khiến tôi không kịp phản ứng, may mà có vệ sĩ theo cùng đã ngăn hắn lại.

“Sao nào, không giả vờ nữa à?”

“Cố Yến Tây của ! Hại tôi mất việc, bị cả ngành nghề trục xuất. Mấy người, tất cả đều là do mấy người! Trên người tôi còn có khoản vay, xem sau này tôi phải sống sao?”

Chu Hoài bị đám vệ sĩ đè xuống đất, không thể đậy, mắt đỏ ngầu chằm chằm tôi.

Cố Yến Tây chưa bao giờ với tôi về việc này.

Cảm ơn đã âm thầm giúp tôi trút giận.

Tôi ngồi xổm xuống, nhéo mạnh vào mặt Chu Hoài, lớn.

“Anh có thể bán căn nhà đã mua bằng khoản vay đi, Điềm Hân như thế, chẳng lẽ lại không đồng ý? Hoặc có thể đi công không biết số tiền đó có đủ để trả nợ hay không nhỉ? Đồ khốn nạn, đây là kết cục xứng đáng nhận .”

Tôi phải mất năm năm mới rõ Chu Hoài.

Điềm Hân, hy vọng cả đời không rõ hắn, cùng hắn dây dưa, mục nát trong góc tối…

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...