Một Lần Gặp Gỡ – Chương 3

9.

Điềm Hân tổ chức bữa tiệc trong một trang viên sang trọng và mời rất nhiều bè, đa số đều là những người chơi thân với ta.

Cô ta thấy tôi đến, ở trước mặt mọi người đối xử với tôi rất tốt, giới thiệu tôi với những người khác: "Đây là chị tốt nhất của mình."

Sau đấy còn dẫn tôi đi thưởng thức nhiều món ăn ngon, bề ngoài cùng tôi diễn trò chị em thân thiết.

Tôi thực sự không thể chịu nổi cái kiểu giả vờ giả vịt này nữa nên đã kéo ta vào một góc.

“Cô không cần phải diễn trò như thế.”

Điềm Hân giơ tay lên, khoe khoang với tôi: "Chị , chị xem vòng tay của tôi có đẹp không?"

Tôi im lặng ta.

Chiếc vòng tay phỉ thúy trong veo đeo trên cổ tay thon thả, mang lại cho người ta cảm giác cao quý vô cùng.

Cô ta lại mỉm ngọt ngào: “Chị còn nhớ vụ cá cược lần trước của chúng ta không?”

“Nhớ. "

“Vậy thì chị đang... thừa nhận rằng mình đã thua à?"

Trong lòng dâng lên một nỗi cay đắng chua xót, tôi mím môi không lời nào.

"Nhưng đối với tôi, điều này vẫn chưa đủ."

"Cô muốn gì?"

Cô ta nhếch mép, ánh mắt tôi đầy khinh thường.

Sau đó tháo chiếc vòng tay ra khỏi tay mình, cẩn thận cân nhắc: “Một chiếc vòng tay đẹp như , dùng nó để tiễn chị đi cũng không phí.”

Một âm thanh lớn đột ngột vang lên trong đại sảnh, đám người ồn ào nhất thời im lặng.

Toàn bộ khách mời quay đầu lại chúng tôi.

Chiếc vòng tay bị vỡ thành nhiều mảnh, nằm rải rác trên sàn.

Điềm Hân ngã xuống đất, vẻ mặt bi thương, ủy khuất kêu lên: “Chị.”

Cổ chân ta bị mảnh vỡ bắn ra cắt một vết thương nhỏ, máu đỏ từ từ rỉ ra.

Cô tự biên tự diễn một vở kịch còn tôi lại trở thành người duy nhất rắc rối.

Chu Hoài tức giận đến đỏ cả mắt.

Tôi thậm chí còn không biết bằng cách nào mà hắn chạy đến bên cạnh tôi nhanh như thế.

Dưới con mắt của mọi người.

Quyết liệt.

Tát tôi.

Khi phản ứng lại, thân thể tôi đã bị lực đánh của cái tát đó mất trọng tâm, nặng nề va vào tường.

"Giang Niệm!"

Trong giọng của hắn mang theo sự lạnh lùng chưa từng có, giống như là từ giây phút này, hắn ta và tôi không còn liên quan gì nữa.

Tôi khập khiễng bước ra khỏi trang viên với đôi mắt đỏ hoe, mang theo sự khinh thường và lăng mạ của những người xung quanh.

Nương theo những ánh sao yếu ớt, tôi men theo con đường đi xuống núi.

Không biết đi bao lâu, con đường không có điểm cuối, nước mắt đã sớm khô cạn.

Bỗng một chùm ánh sáng từ phía sau chiếu tới, chiếu sáng con đường phía trước.

Chiếc xe từ từ dừng lại bên cạnh tôi, cửa kính hạ xuống, bên trong có một người đang ngồi.

10.

Là Chu Hoài.

"Vào xe."

"Không cần quan tâm."

Tôi quay đầu đi thẳng.

Hắn kéo tôi lại từ phía sau, ôm cả người tôi lên.

Chân tôi không chạm đất, có vùng vẫy hết sức cũng vô ích.

Trong xe, Chu Hoài như một khúc gỗ để tôi đá.

Chỉ có một việc duy nhất hắn ta không cho tôi , đó là để tôi xuống xe.

Khóc mệt.

Đánh mệt.

Tôi cũng dừng lại.

“Cảm thấy khá hơn chưa?”

Tôi nhỏ giọng nức nở gật đầu.

"Được rồi, chúng ta về nhà đi."

Suốt cả quãng đường, chúng tôi không chuyện.

Về đến nơi, bước vào nhà, tôi chỉ ngồi phịch xuống ghế sofa.

Còn Chu Hoài thì không ngừng tìm việc để .

Rửa bát, giặt quần áo, lau nhà…

Tôi hắn, hắn cũng chỉ ngượng ngùng.

"Anh qua đây ngồi một lát, chúng ta chuyện."

Chu Hoài tôi một cái, ánh mắt lảng tránh hắn biết trốn không thoát.

"Nói chuyện gì?" Hắn ta buông cây lau nhà, ngồi xuống, cách tôi một khoảng trống.

"Chúng ta...ly hôn đi."

Hắn hoảng loạn, hai tay nắm chặt lấy vai tôi.

“Tại sao?”

Tôi ngẩng đầu lên, điên cuồng chớp mắt, cứng rắn kìm nén nước mắt, hít sâu một hơi.

"Kết hôn ba năm, đây là lần đầu tiên đánh tôi. Càng không thể chịu đựng hơn nữa là chồng tôi lại vì một người phụ nữ khác… Vậy nên chúng ta hãy ly hôn một cách hoà bình đi."*

[*Nguyên văn: 好聚好散: Hảo Tụ Hảo Tán: Câu thành ngữ này thường dùng trong trường hợp khi muốn kết thúc một mối quan hệ thật chóng vánh và gọn gàng, ý chỉ chúng ta đã đến với nhau dễ dàng thì hãy cùng kết thúc nó dễ dàng như lúc đã bắt đầu, đã chia tay thì đừng dây dưa níu kéo.]

Tôi không nghĩ hắn sẽ đỏ mắt nhanh đến thế, hốc mắt cũng ươn ướt.

Hơi thở của hắn dần trở nên gấp gáp, giọng bắt đầu nghẹn ngào.

Từng giọt nước mắt no đủ chảy xuống gò má.

Chàng trai tỏa nắng trong ký ức, lần đầu tiên khóc trước mặt tôi.

"Niệm Niệm, sai rồi. Anh chỉ là bốc đồng thôi. Anh thề, sau này sẽ không bao giờ nữa."

"Đừng nữa."

"Anh sai rồi, thật sự sai rồi. Em đánh mắng cũng , xin em đừng rời xa ."

Chu Hoài ôm chặt lấy tôi, khiến tôi khó thở.

"Không phải chuyện đâu, Chu Hoài. Tôi nghiêm túc."

Hắn đẩy tôi ra, bắt đầu liên tục tự tát mình, càng tát càng mạnh.

"Anh xứng đáng c.hết, thật xứng đáng ch.ết..."

Chẳng bao lâu, cả khuôn mặt Chu Hoài đỏ bừng.

Tôi đau lòng nắm lấy tay hắn: "Chu Hoài, đừng như ."

Hắn tôi với đôi mắt đẫm lệ, mang theo tiếng khóc nức nở: "Niệm Niệm, em tha thứ cho rồi à?"

Tôi cúi thấp, ánh mắt xám xịt, gật đầu.

Chu Hoài lại ôm chặt tôi, không ngừng hôn lên mặt tôi.

Đây là lần tôi thấy hắn ta vui nhất kể từ một tháng nay.

Tôi cẩn thận đẩy ấy ra, lấy chiếc máy ghi âm từ trong tay ra và bật nó lên.

「......」

「Cô muốn gì?」

「Một chiếc vòng tay tốt, dùng nó để tiễn chị đi cũng không phí.」

「......」

"Anh có biết không? Cô em bảo vệ khắp nơi, ở sau lưng có bao nhiêu xảo quyệt không? Trong bữa tiệc sinh nhật, là em đáng của hãm tôi đấy! Đây chính là bằng chứng."

Chu Hoài ngơ ngác tôi.

Một lúc sau, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh.

“Ngày mai sẽ tìm em ấy chuyện. Niệm Niệm, em cũng đi theo đi!"

11.

Địa điểm là công ty của Chu Hoài.

Điềm Hân đến muộn, tôi bảo Chu Hoài gọi điện thúc giục.

Hắn ta lại không vội, có thể chờ thêm một chút.

Hẹn vào buổi sáng, tận buổi trưa mới thấy người đến.

Cola vui mừng chạy đến bên người phụ nữ vừa bước vào, cọ lung tung, tỏ vẻ thân mật với ta.

Cô ta mang theo hộp cơm trưa, thấy tôi thì lộ vẻ ngạc nhiên.

"Chị , đúng là hiếm khi mới thấy chị ghé thăm nha."

Lúc này, một giọng nam lạnh lùng vang lên.

"Điềm Hân, có chuyện muốn với em.”

"Có chuyện gì trai?"

Chu Hoài mở máy ghi âm.

Lúc đầu Điềm Hân còn hung tợn trừng mắt tôi, sau đó lại cúi đầu ủy khuất, nước mắt chảy dài trên má, môi mím thật chặt: “Anh ơi, em sai rồi.”

Chu Hoài lộ ra dáng vẻ không đành lòng: "Niệm Niệm, thôi bỏ qua cho em ấy đi. Lần sau em ấy sẽ không như nữa."

“Anh bắt ta phải hứa."

Môi ta chảy ra một sợi máu: "Chị ơi, em thật sự sẽ không như nữa, xin hãy tin em."

Tôi do dự.

Cô ta quỳ xuống trước mặt tôi, kéo gấu váy của tôi.

“Chị ơi.”

“......”

Chu Hoài nghiêng người nhỏ vào tai tôi:

"Điềm Hân đã quỳ xuống xin lỗi em rồi, em hãy tha thứ cho em ấy đi."

Tôi đỡ Điềm Hân đứng dậy: “Được rồi.”

“Cảm ơn chị."

Chu Hoài cũng không muốn ta xấu hổ, tôi có thể hiểu .

Chỉ cần từ giờ trở đi hắn không vượt quá giới hạn là .

Cuộc sống vẫn có thể quay lại như xưa…
 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...