Một Lần Gặp Gỡ – Chương 2

5.

“Anh ơi, đau quá~"

“Đâu, để xem thử."

Điềm Hân cố ý vén chiếc váy dài của mình lên.

Tôi ngăn cản Chu Hoài: "Hay là để em cho?"

"Anh tự ."

Chu Hoài vết thương trên bắp chân Điềm Hân.

“Ui~ah, đau quá. "

Điềm Hân khóc, nước mắt giống như không cần tiền rơi ra ngoài.

"Ngoan nào, không khóc. Anh đã bôi thuốc cho em rồi, sẽ mau lành thôi."

Chu Hoài thổi vào vết thương, đồng thời lau nước mắt cho ta: "Như có đỡ hơn không?"

Điềm Hân đỏ mắt, nũng nịu : "Tốt hơn nhiều. Nhớ khi còn bé, em ngã bị thương, trai cũng giúp em thổi như này.”

Chu Hoài ngượng ngùng gãi đầu: “Đã lâu như mà em vẫn còn nhớ.”

"Dĩ nhiên, trai của em mà~"

Dáng vẻ kiêu căng đến mức tôi nghi ngờ có phải ta cố ý chọc tức con chó để bị cắn không.

Chu Hoài đưa ta về nhà, cõng lên lầu.

Điềm Hân muốn ăn trái cây cũng không muốn Chu Hoài rời khỏi mình, nên tôi đành phải đi mua.

Điềm Hân nằm trên lưng hắn kiêu ngạo tôi.

Tôi vừa vào nhà thấy Điềm Hân đã thay váy ngắn rồi.

Mới đi mua một giỏ trái cây, chưa đến mười lăm phút, ta lại bắt đầu giở trò.

Chu Hoài ngồi trên sô pha, đỏ mặt ngây ngô.

Tôi tức giận hét vào mặt Chu Hoài: “Cô ấy ăn mặc như thế này, cũng không biết né đi để tránh bị nghi ngờ sao?”

Chu Hoài lập tức cau mày, tức giận : "Giang Niệm, em đừng cố sự. Anh là trai em ấy.”

Điềm Hân ở một bên khóc nức nở: "Chị, chị hiểu lầm em. Em chỉ là quá nóng thôi."

"Đều là phụ nữ, tôi lại không ra suy nghĩ bẩn thỉu của sao?"

Chu Hoài nắm lấy tay Điềm Hân, ra hiệu cho ta trốn ở phía sau hắn: “Giang Niệm, mọi người đều có quyền tự do ăn mặc.”

“Được, lắm. Chu Hoài, cút theo ta luôn đi. "

Sau đó chúng tôi chiến tranh lạnh nhiều ngày, ai cũng không chịu cúi đầu trước.

Thậm chí cả ngày cũng không gặp mấy lần.

Trước đây, hắn sẽ thừa nhận lỗi lầm của mình với tôi trong vòng ba ngày.

Cũng đúng thôi, ai rồi cũng sẽ thay đổi.

6.

Ngày đó tôi đến công ty Chu Hoài để rình Điềm Hân.

Quả nhiên, đến giờ ăn, ta xuất hiện đúng giờ ở dưới tòa nhà công ty.

Cô ta giống như không thấy tôi, lả lơi đi về phía cửa chính.

Tôi kéo ấy lại: "Nói chuyện chút không?"

Chúng tôi đến quán cà phê gần đó.

"Nói chuyện gì?"

"Cô thích Chu Hoài à?"

Điềm Hân nhạo một tiếng, nghịch ngợm ngón tay:"Bà chị đều ra , sao Chu Hoài lại không ra nhỉ?"

Cô ta đã tự mình thừa nhận lại còn công khai khiêu khích tôi.

“Nhắc nhở một câu, Chu Hoài đã kết hôn rồi.”

Điềm Hân mở hộp cơm, quạt quạt vài cái: “Ngửi đi, có thơm không?”

Phía trên là thịt xào bí đỏ, vừa mở ra mùi thơm đã xông vào mũi, trực tiếp kích thích vị giác.

Nhưng điều này có liên quan gì đến việc cơm nấu ngon hay không?

“Điềm Hân!”

Sau khi tôi cảnh báo, ta mới ngồi đàng hoàng lại.

“Kết hôn rồi thì sao? Chị nghĩ mấy năm của mình có thể so sánh với hơn chục năm của chúng tôi à?"

Một tiếng tát vang dội trong quán.

Tất cả khách khứa đều duỗi cổ về phía này.

Điềm Hân nghiêng mặt sang một bên, trên khuôn mặt trắng hồng hiện lên một tia đỏ tươi.

Cô ta dường như bị tôi đánh cho choáng váng, sững sờ ở đó.

“Đúng là đồ không biết xấu hổ.”

Điềm Hân xoa xoa mặt, nham hiểm.

"Nhưng chị không thể kiểm soát ấy."

Cô ta lại ngồi thẳng lên, thoải mái tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng : "Chị , có muốn cá cược cùng tôi không?"

“Cái gì?”

“Ngày mai là sinh nhật của tôi, tôi sẽ mời Chu Hoài. Chị cũng hẹn trước với ấy đi ăn một bữa. Để xem ấy quan tâm đến chị hay tôi hơn?”

“Được.”

"Nếu chị thua, tự mình rời khỏi ấy. Ngược lại, tôi thua thì cũng tương tự. Thế nào?"

"Hy vọng .”

7.

Màn đêm buông xuống, cửa có tiếng , hắn bước vào, thẳng vào mắt tôi.

Đã mấy ngày không chuyện với nhau, biểu cảm trên mặt cả hai đều có chút khó xử, giống như là cũ lâu ngày không gặp, không biết mở miệng như thế nào.

Một lúc sau, hắn xuống nước trước, mở miệng hỏi: "Sao ?"

Tôi đưa ra một tấm thẻ.

Tấm thẻ này là do Chu Hoài đưa cho tôi trong thời gian theo đuổi.

Qua một thời gian dài, mặt thẻ không tránh khỏi bị ố vàng.

Nhưng trên đó vẫn có thể rõ chữ viết tay của hắn ta.

[Đưa tấm thẻ này ra và Chu Hoài sẽ là người đầu tiên hòa với .]

Hắn mỉm , nụ đầu tiên sau nửa tháng.

"Niệm Niệm, xin hãy lành với nhé."

"Được."

8.

Tôi hẹn hắn ăn tối.

Còn chưa đầy ba tiếng nữa là đến giờ hẹn.

Lúc này, điện thoại vang lên, trên màn hình hiển thị là số của Chu Hoài gọi đến.

Trong lòng tôi có chút bất an.

"Chu Hoài, có chuyện gì à ?"

"Niệm Niệm, hôm nay là sinh nhật của Điềm Hân, chúng ta cùng đi nhé."

"Vậy sao?”

“Đúng , đã xin nghỉ rồi.’

Đây là lần đầu tiên hắn ta xin nghỉ để đi sinh nhật cho người khác.

Trước kia sinh nhật của tôi, đều phải đợi hắn tan mới...

Quan trọng hơn là lời hẹn của chúng tôi, hắn ta không nhắc tới một lời.

Chu Hoài ngồi vào ghế lái, háo hức giới thiệu với tôi rằng Điềm Hân quan tâm đến lần sinh nhật này như thế nào.

Còn tôi thì chìm đắm trong suy nghĩ của mình.

Dường như mọi thứ xung quanh đều biến thành hư không.

Cho đến khi có ai đó vỗ nhẹ vào vai tôi nhiều lần.

Bên tai mới dần dần nghe tiếng Chu Hoài : "Niệm Niệm, chúng ta tới rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...