Một Lần Gặp Gỡ – Chương 1

1.

Vào ngày lễ nhân, thanh mai bé nhỏ Điềm Hân của Chu Hoài đăng tin chia tay người trên dòng thời gian của WeChat.

Trong ảnh ta khóc đến lê hoa đái vũ* đến mức lớp trang điểm cũng bị nhòe đi.

[* Nguyên văn: 梨花带雨: Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con .]

Chu Hoài thấy xong liền bỏ lại tôi một mình với bữa tối rồi vội vàng lái xe rời đi.
Tôi biết đây đều là tính toán của Điềm Hân cố để cho Chu Hoài thấy.

Suy cho cùng, ai lại đi than thở mình không có người quan tâm trong lúc người khác đang đương nồng nhiệt?

2.

Mười hai giờ đêm, Chu Hoài đưa Điềm Hân về nhà.

Điềm Hân rúc vào bên cạnh hắn, rưng rưng nước mắt, dịu dàng gọi tôi một tiếng "chị".

Chu Hoài ôm chặt Điềm Hân hơn: “Niệm Niệm, cho em ấy ở lại một đêm có không?”

Tôi miễn cưỡng đáp: “Được.”

Rồi lại đơn họ.

Chu Hoài đi tới trước mặt tôi, chiếc đĩa trống trên bàn, sau đó bình tĩnh tôi.
Tôi vẫn dịu dàng đáp lại hắn ta.

Một lát sau, hắn đột nhiên ôm chặt tôi vào lòng.

“Niệm Niệm, em đừng như . Em mới là người nhất. "

Một sự im lặng bao trùm căn phòng.

Đột nhiên, tôi cảm thấy bụng đau nhói, ý thức dần dần mơ hồ.

Bên tai vang lên tiếng Chu Hoài lo lắng hỏi: "Niệm Niệm, em sao ?

3.

Lúc tỉnh lại, tôi thấy bác sĩ đang dạy dỗ Chu Hoài ở bên cạnh.

“Anh trẻ, sao cậu có thể cho ấy ăn nhiều như ?”

"Cảm ơn bác sĩ. Có thể lúc đó ấy quá kích mà tôi lại tạm thời không ý đến."

Hắn ta đã dối bác sĩ.

Chu Hoài thấy tôi gần như đã ổn liền giúp tôi thủ tục xuất viện.

Vừa lên xe, tác vặn chìa khóa bỗng dưng ngừng lại, hắn rồi ghé sát lại người tôi, đôi môi nóng ấm nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi: “Niệm Niệm, em.”
Về đến nhà đã là khoảng ba giờ sáng.

Vừa vào cửa liền thấy Điềm Hân nằm ở trên sô pha ngủ, không đắp chăn, thân thể bị lạnh đến nỗi run nhè nhẹ, đến tôi còn thấy thương chứ gì đến hắn.

Chu Hoài không gì liền lấy chăn đắp cho ta rồi ôm về phòng ngủ dành cho khách.

Tôi nằm một mình trên chiếc giường lạnh lẽo ngủ thiếp đi.

Hơi ấm từ phía sau xuyên qua bộ đồ ngủ mỏng manh đưa tôi trở về thực tại.

Tay tôi vừa nhúc nhích đã bị hắn ta phát hiện.

“Em tỉnh rồi à?”

Tôi vô thức hỏi: “Sao giờ mới quay lại?”

“Điềm Hân khóc, phải dỗ dành em ấy. Em ấy vẫn mít ướt như lúc nhỏ.”

Ngay sau đó là một tiếng của Chu Hoài.

Hắn rất nhẹ tôi vẫn nghe thấy.

Tiếng này khiến tôi chìm vào muôn vàn suy nghĩ viển vông.

Hồi ức giữa hắn và Điềm Hân thật ngọt ngào sao.

Hơi thở sau lưng dần dần trở nên ổn định tôi lại không thể ngủ .

Trước đây tôi không nghĩ Điềm Hân sẽ là vật cản giữa chúng tôi.

Nhưng giờ thì đúng rồi.
4.

Tôi và Chu Hoài gặp nhau ở trường đại học.

Hắn theo đuổi tôi không ngừng nghỉ suốt hai năm liền.

Sau đó, chúng tôi ở bên nhau, tốt nghiệp xong thì lấy giấy chứng nhận kết hôn luôn.

Sau khi kết hôn, hắn mới kể với tôi rằng mình có một người thời thơ ấu rất dính người.

Họ là những người quen thuộc với nhau.

Nhưng hắn ta đã hứa với tôi, cảm với ta chỉ là trong sáng.

Tình trong sáng suốt mười mấy năm liền.

Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, bên cạnh đã không còn ai.

Chu Hoài đứng cạnh Điền Hân trong bếp, thỉnh thoảng giúp ta một tay, thân mật như người .

Trên bàn ăn, họ về những chuyện thú vị khi còn nhỏ.

Mà tôi thì giống như một người ngoài, lạc lõng.

Chu Hoài ra ngoài việc, Điềm Hân cũng theo lên xe để đi về nhà.

Bởi vì ta vừa mới một căn hộ gần công ty của Chu Hoài.

Tôi biết ý định của ta, đơn giản chính là gần quan ban lộc*.

[*Nguyên văn: 近水楼台: Cận thủy lâu thai: nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng. Sử dụng sự gần gũi của một người với những người có quyền lực để có sự ưu ái. “Làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật”.]

Buổi trưa, tôi bất chợt nảy ra ý định mang cơm cho Chu Hoài.

Đến nơi thì thấy Chu Hoài đã ăn xong rồi, hộp cơm tinh xảo, thức ăn ngon miệng, là
Điềm Hân .

"Niệm Niệm, em sao lại đến?" Hắn ta hỏi tôi với miệng còn đầy thức ăn chưa kịp nuốt xuống.

"Em đến mang cơm cho ."

Tôi lắc lắc hộp cơm trong tay, hắn ta cũng chả thèm nữa, tự mình ăn nốt thức ăn như hổ đói.

"Cảm ơn Niệm Niệm. Phần của em cho Cola ăn đi, sắp ăn xong rồi."

Cola là con chó Golden mà công ty nuôi.

Tôi đổ phần cơm chuẩn bị kỹ lưỡng vào bát cho chó, mũi không hiểu sao chua xót.

Tôi gọi Cola đến, quay đầu lại, chằm chằm vào Chu Hoài.

Điện thoại trên bàn reo lên, hắn ngay lập tức dừng đũa trong tay, bấm máy trả lời.

Trước đây, lúc hắn ta việc rất ít khi nghe điện thoại của tôi.

Người quan trọng gì mà khiến hắn vội vàng như .

Chu Hoài cúp điện thoại, vội vàng đứng dậy.

"Tiểu Hân gặp chuyện rồi."

À, ra là thanh mai bé nhỏ của hắn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...