Ta gật đầu xem như hành lễ, rồi toan bước qua hắn đi tìm Kỳ Quang.
Nguyên Lân lại giữ lấy gấu váy ta.
“Ngươi không có gì muốn sao?”
Giọng hắn khàn khàn.
Ta suy nghĩ một lát, nghĩ rằng chắc là quên lời cảm tạ.
Vì liền nghiêm trang cảm ơn hắn, tiện thể định gỡ tay hắn ra khỏi váy, thì hắn đột nhiên hỏi:
“Đêm nay, ngươi không có gì muốn tặng ta sao?”
Ta lại suy nghĩ lần nữa… ta đâu có thiếu nợ gì Nguyên Lân?
Chẳng lẽ Kỳ Quang mượn tiền hắn mà không với ta?
Ta bất đắc dĩ lắc đầu:
“Thần nữ thật không hiểu ý của bệ hạ, xin bệ hạ cho phép thần nữ trở về chăng? Tướng quân nhà thần nữ hẳn đang lo lắng vì thần nữ mãi chưa trở lại.”
Nghe xong, sắc mặt Nguyên Lân càng khó coi.
Hắn bất ngờ bước tới, ôm chầm lấy ta, mặt tựa lên vai ta:
“Ngươi thật sự để tâm hắn đến sao?”
Đầu ta trống rỗng.
Vai áo thấm lạnh, như thể có giọt lệ rơi xuống.
Ta hiểu — Nguyên Lân đang khóc.
“Bệ hạ, người lời ấy là có ý gì?”
“Chẳng phải chính người ban hôn cho ta đó sao? Vậy ta để tâm trượng phu mình, có gì không phải?”
Ta gắng sức đẩy hắn ra, hắn lại siết chặt hơn.
“Ngươi vẫn gọi hắn là phu quân… Hắn không phải phu quân ngươi! Ta mới là phu quân của ngươi! Ngươi sinh ra đã là của ta, sao có thể đối xử với ta như !”
Nghe đến đây, tâm thần ta càng hỗn loạn.
Ta dùng sức gỡ mặt hắn ra khỏi người ta, chỉ thấy hắn khóc lóc như con chó mất chủ, chẳng còn lấy chút uy nghi đế vương.
“Là chính người đích thân giải trừ hôn ước.”
“Cũng là chính người ban hôn cho ta. Giờ ta đã là người của Kỳ gia, chẳng lẽ người bị kích đến điên rồi sao?”
Trước kia hắn đâu từng tốt với ta, cớ sao lúc này lại phát cuồng?
“Trước kia năm nào ngươi cũng tặng quà cho ta. Sinh thần cũng tặng, Thất Tịch cũng tặng… Từ lúc ta đăng cơ, chẳng còn nhận gì từ ngươi nữa.”
Hắn lại khóc lớn hơn, chôn đầu vào vai ta.
Ta chỉ cảm thấy buồn — hắn còn dám nhắc đến chuyện ấy sao?
Ta bất đắc dĩ lên tiếng:
“Thần nữ thừa nhận, ta từng rất thật lòng thích người.”
“Thái hoàng thái hậu từ nhỏ đã dạy ta phải lấy người trung tâm. Khi ấy ta từng tưởng người chính là cả thế giới của ta.”
Nghe tới đây, Nguyên Lân tạm ngưng khóc, ngẩng đầu ta, ánh mắt sáng rỡ như sống lại.
“Nhưng hết thảy mong đợi của ta đều không hồi đáp.”
“Giờ người còn muốn ta trông mong điều gì nữa chăng?”
Ta nhẹ giọng , trong đầu hiện lên từng mảnh hồi ức hắn đã từng đối xử tàn tệ với ta ra sao.
Khuôn mặt Nguyên Lân đỏ bừng, mắt vẫn còn lệ, hắn lúng túng ta:
“Miểu Miểu… xin lỗi, là ta sai, thật sự sai rồi. Sau này ngày nào ta cũng sẽ tặng quà cho ngươi.”
Nói xong, hắn như nhớ tới điều gì, vội vàng giải thích:
“Ta với Chu Ngọc chẳng có gì cả. Nàng ta quá giống ngươi, ta chỉ muốn chọc ngươi ghen.”
“Ban hôn cho ngươi và Kỳ Quang là để ngươi từ bỏ…”
“Ngươi có thể tha thứ cho ta không? Ta thật sự rất rất thích ngươi…”
Ta chỉ cảm thấy nực .
Bây giờ hắn thế này… còn có ý nghĩa gì nữa?
Sinh mệnh của ta, đã chẳng còn đặt hắn trung tâm từ lâu rồi.
Ta dùng sức muốn đẩy hắn ra, hắn lại ôm chặt lấy ta, sống chết không chịu buông tay:
“Ta là kẻ tồi tệ nhất thiên hạ, là tên ngu ngốc nhất trần đời.”
“Miểu Miểu đại nhân tha thứ cho tiểu nhân đi có không?”
“Mỗi ngày ta sẽ tặng quà cho Miểu Miểu, mỗi ngày đều có.”
“Miểu Miểu có thể đẩy ta xuống hồ cũng , đánh ta, mắng ta, chỉ cần Miểu Miểu vui, có thể ta một cái nữa thôi, không?”
Chỉ còn thiếu nằm lăn ra đất ăn vạ.
Đây là ai chứ? Là Nguyên Lân trước nay lạnh lùng vô , người từng ngày ngày ức hiếp ta ư?
Tình cảm của hắn, sự thương của hắn… đến quá muộn.
Hoặc có lẽ, ngay từ đầu, cả ta và hắn đều không thật sự hiểu thế nào là “thích”.
Hắn không phải thích ta.
Hắn chỉ sợ — ta sẽ không thích hắn nữa.
Ta dốc toàn lực vùng thoát, không sao thoát nổi, chỉ có thể để mặc hắn ôm lấy.
Không muốn thêm một lời nào với hắn nữa.
Giờ nghĩ lại, cuộc đời ta từng lấy hắn trời, thật ra chỉ là một quãng u tối phủ đầy bụi.
Tuy giờ có thể nhẹ giọng kể lại, lòng người là máu thịt.
Tình cảm của ta từng bị hắn chà đạp, ta không đau lòng hay sao?
Nay hắn dựa vào mấy lời khẩn cầu, muốn xóa hết thương tích năm xưa ư?
Ta, Tiêu Miểu, là một con người sống sờ sờ, chứ không phải món đồ chơi — khi không thích thì ném đi như rác, khi thích lại muốn gọi về là về!
Ngay lúc ta và hắn đang giằng co không dứt, ta trông thấy Kỳ Quang đang bước qua ánh trăng, lặng lẽ tiến đến.
Khoảnh khắc ấy, dũng khí của ta ngày trước nơi chính điện lại trỗi dậy.
Ta nhân lúc Nguyên Lân buông tay ra ta, liền dốc sức lao về phía Kỳ Quang.
Va vào lòng chàng, chàng liền bế bổng ta lên, ôm ngang cả người.
Ta tựa vào lòng chàng, lạnh lùng Nguyên Lân:
“Ta chọn Kỳ Quang.”
13
Kỳ Quang ôm ta suốt quãng đường trở về phủ.
Thất Tịch đêm ấy, đèn hoa rực rỡ khắp thành, chàng im lặng không gì, chỉ lặng lẽ bước đi.
Ta nằm trong vòng tay chàng, trời sao và đèn hoa, gương mặt tuấn cứng cáp ấy, bỗng chợt nhớ — hình như ta vẫn chưa thật sự hiểu rõ con người chàng.
Trở về phủ thì trời đã khuya.
Trong lòng ta bỗng dâng lên một cơn : muốn hỏi chàng một câu — rằng chàng cưới ta, chỉ vì thánh chỉ của hoàng thượng thôi sao?
Nhưng cuối cùng, vẫn chẳng mở lời .
Bạn thấy sao?