Một Giấc Mộng Ở [...] – Chương 12

12

Mạnh Dật Như lúc này đã là phụ nữ có chồng, đầu đội trâm cài châu ngọc, trong mắt thêm phần cay nghiệt:

"Nghe bây giờ ngươi với Tiết thái giám kia rất hòa hợp?"

Nàng ta ta từ trên xuống dưới, mắt liếc ngang liếc dọc, lời mang theo vẻ châm chọc.

Ta bưng chén trà lên, nhẹ nhàng thổi bay vài cánh trà trôi trên mặt nước, cúi đầu không .

Không biết ả ta lại muốn bày trò gì nữa.

"Phụ thân ta quả nhiên không sai, tốt nhất ngươi đừng quên mình có thân phận gì."

Nụ trên mặt Mạnh Dật Như biến mất, giọng cũng trở nên lạnh lùng, ném một bức thư cùng một cái túi thơm lên bàn.

Ta mở lá thư ra, quả đúng là nét chữ của phụ thân ta, nội dung rất đơn giản.

Ông ta cầu ta tìm cơ hội đầu độc Tiết Yêu.

Trong túi thơm có một gói thuốc bột và một cây trâm ta đã tặng mẫu thân năm mười tuổi.

Nhưng giờ lại bị bẻ gãy đôi.

Trong lòng ta rối bời, bàn tay siết chặt cây trâm đến trắng bệch.

Mạnh Dật Như ta đọc hết bức thư, đưa tay định lấy lại.

"Ngươi xem xong thì cũng đưa cho ta đi, ta sẽ đem đi đốt."

Ta đột nhiên hoàn hồn, cố bình tĩnh lấy lại tinh thần, từ từ mở miệng.

"Tam muội yên tâm, việc này ta nhất định sẽ tròn, cái túi thơm này thì muội phải cầm đi trước."

Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Mạnh Dật Như, ta cẩn thận chọn lời, vẻ mặt thành thật.

"Một là, dạo này Tiết Yêu hầu như không về nhà dùng cơm, ta không có cơ hội ra tay. Hai là, nếu Tiết Yêu có mệnh hệ gì ngay trong phủ, người đầu tiên bị điều tra sẽ là ta."

"Muội hẳn là chưa biết, từ sau sự việc ám sát lần trước, Tiết Yêu càng thêm cảnh giác với ta, trong nhà có thêm người, thêm đồ gì, hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, ta sợ một khi sơ sẩy... sẽ liên lụy đến cả muội nữa."

"Hôm sau chính là tiệc mừng thọ Thái hậu, bá quan văn võ và gia quyến đều phải tham gia. Đến lúc đó muội đưa đồ cho ta, ta sẽ tìm cách bỏ vào đồ ăn của Tiết Yêu, chắc chắn sẽ không liên lụy đến Mạnh phủ chúng ta, muội thấy thế nào?"

Mạnh Dật Như chần chừ một lát, cắn môi suy nghĩ kỹ lưỡng, có vẻ thấy lời ta cũng có lý.

“Vậy cũng ."

Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mạnh phủ đã sắp xếp cho ta con dao người, hiển nhiên coi ta là quân cờ bỏ đi.

Nếu thành công, ta chắc chắn không thoát khỏi số phận bị xử tử.

Nhưng lúc này mẫu thân vẫn đang bị nhốt trong phủ, ta không thể không nghe theo bọn chúng.

May mắn thay, Mạnh Dật Như lại là người đầu óc đơn giản, thế vẫn còn có thể xoay chuyển.

Hiện giờ chuyện cấp bách nhất là phải thông báo cho Tiết Yêu, nếu đêm nay hắn không về, ngày mai ta cũng phải tìm cớ ra ngoài gặp hắn một lần.

Nhưng như lại sợ khiến Mạnh phủ nghi ngờ.

Ta buồn phiền như đến tận đêm khuya, thực sự không nhịn nổi nữa, chính lúc chuẩn bị ngủ thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ngoài cửa.

Trong lòng bỗng chốc thoải mái, Tiết Yêu về rồi!

13

Chớp mắt đã đến thọ yến của Thái hậu.

Vừa mới ngồi chưa bao lâu, ta đã thấy Mạnh Dật Như đứng một bên hành lang cách đó không xa, liên tục ra hiệu cho ta.

Lòng ta bỗng hồi hộp, hít một hơi thật sâu, cầm chén rượu bước đến gần nàng.

"Vì sao ngươi lại đến chậm như ?"

Mạnh Dật Như hạ thấp giọng, trách móc với vẻ không mấy vừa lòng, đồng thời còn liếc xung quanh với vẻ lúng túng, trên mặt vẫn cố duy trì nụ giả tạo.

"Tam muội thứ lỗi cho ta, mấy hôm nay ta đang thu thập một số chứng cứ bất lợi cho Tiết Yêu."

"Việc này hệ trọng lắm, ngươi nhất định phải đích thân chuyển giao cho phụ thân."

Ta lấy từ trong lòng một phong thư, giả vờ đưa cho Mạnh Dật Như.

"Ta biết rồi, ngươi lại gần đây nào, thứ đó đang để trong tay áo ta, cẩn thận kẻo bị người khác thấy!"

Mạnh Dật Như có vẻ hơi lo lắng, liên tục nhỏ giọng thúc giục.

Thấy nàng ta đã cất thư đi, ta lập tức ngẩng đầu Tiết Yêu, giơ tay ném vỡ chén rượu trong tay.

Tiếng vỡ tanh tách vừa vang lên, lập tức có mấy thị vệ xuất hiện, bao vây Mạnh Dật Như, rồi nhanh chóng lục soát trên người nàng, thu một túi bột thuốc và một phong thư.

Tiết Yêu không rõ từ lúc nào đã đứng cạnh ta, giọng trầm xuống quát:

"Mạnh Dật Như, ngươi dám to gan muốn mưu Thái tử đương triều, giờ vật chứng rành rành, ngươi còn chối cãi không?"

Đôi mắt Mạnh Dật Như đột ngột co lại, mặt cắt không còn giọt máu, trong lúc thế cấp bách, nàng chỉ biết gào thét giải thích:

"Ta không định Thái tử, ta muốn ..."

Nhận ra mình suýt nữa lỡ lời, nàng lập tức im bặt, không dám ngẩng đầu lên.

Thình lình, như nhận ra điều gì đó, Mạnh Dật Như đột ngột ngẩng đầu lên, ta chằm chằm:

"Mạnh Dật An, ngươi ta?!"

Tiết Yêu không chút biến sắc đứng chắn trước mặt ta:

"Người đâu, áp giải nàng ta đi, chờ xử lý."

Phong thư kia chuyển đến tận tay Thái hậu và Hoàng Thượng, người viết thư cầu Mạnh Dật Như hôm nay nhân cơ hội hạ độc Thái tử.

Là chữ viết của Mạnh Phỉ.

Thái hậu vốn đã thấy xáo trộn vì yến tiệc bị quấy rầy, trong lòng không vui, lại thấy có người muốn mưu trưởng đích tôn, không kìm nén cơn giận dữ, suýt ngất xỉu.

Hoàng Thượng sợ hãi gọi thái y, lại nghĩ đến những chuyện thị phi Mạnh Phỉ ra trong triều, trong lòng nổi trận lôi đình.

Lập tức hạ lệnh bắt giữ Mạnh Phỉ cùng những người có liên quan ở phủ đệ của nàng, giao cho hình bộ thẩm tra kỹ lưỡng.

Cuối cùng, Mạnh phủ cũng không tránh khỏi vận mệnh sụp đổ, thậm chí còn đến sớm hơn kiếp trước.

Nhờ có công tố cáo, nên ta đương nhiên không nằm trong số đó.

Sẽ không ai ngờ rằng, từ nhỏ ta đã hầu hạ bên giường mẫu thân, lúc rảnh rỗi cũng chỉ thích chép chữ, thời gian.

Mà trong phòng ngủ của mẫu thân có một chiếc rương, bên trong toàn bộ là những bức thư khi Mạnh Phỉ còn trẻ viết cho bà.

Chữ viết của Mạnh Phỉ rất đẹp, ta sao chép y như thật.
 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...