1.
Sinh nhật ba tuổi của con ta, chỉ có mình ta ghi nhớ.
Khắp hậu cung giăng đèn kết hoa, rợp sắc đỏ xanh hân hoan mừng Gia Quý phi sinh con trai.
Ta lặng lẽ rời cung, đến hoàng lăng thăm con.
Giữa rừng tùng bách xanh ngát, chỉ có một tấm bia nhỏ nhoi.
Vì qua đời khi vừa tròn tháng, chưa kịp phong hiệu, bia mộ chỉ khắc vỏn vẹn năm chữ:
“Hoàng trưởng tử Triệu Quách.”
Ta ngồi xổm trước mộ, đưa tay vuốt ve bia đá, thì thầm:
“Dưới đó đơn lắm phải không? Quách nhi, đừng sợ, mẫu thân sớm muộn cũng đến bên con.”
Vừa về đến cung, cung nữ Thúy Châu đã vội vã chạy đến, hoảng hốt bẩm:
“Nương nương, nghe bệ hạ sắp phong con trai của Gia Quý phi Thái tử rồi ạ.”
Nàng ta ngập ngừng liếc ta một cái, câu còn chưa kịp thốt ra đã nuốt lại.
Kỳ thực, chẳng cần nàng , ta cũng đã rõ…
Ta, e rằng chẳng còn Hoàng hậu bao lâu.
Khẽ thở dài, ta dịu dàng bảo:
“Phượng quan cất ở đâu, mang ra đây đi.”
Phượng quan nạm ngọc, điểm thúy đã lâu không đội, cất kỹ trong rương, nay phủ đầy bụi.
Ta lấy ra, tỉ mỉ lau sạch, chậm rãi đội lên đầu.
Đứng dậy, rời khỏi trung cung, đi thẳng tới tẩm cung của Triệu Kỳ.
Triệu Kỳ đang trong thư phòng luyện chữ, nét mặt vui vẻ.
Vừa thấy ta tới, hắn lập tức gấp sổ lại, sa sầm mặt lạnh giọng:
“Ngươi tới gì?”
Mặt bìa sắc vàng rực rỡ, e là thánh chỉ phong Thái tử.
Ta hít sâu một hơi, quỳ xuống.
Cúi đầu, đưa tay tháo phượng quan, dâng lên trước mặt hắn:
“Thần thiếp tự nguyện xin nhường ngôi Hoàng hậu.”
2.
Lặng im thật lâu.
Nửa ngày trời, chỉ nghe Triệu Kỳ lạnh một tiếng:
“Dốc hết tâm cơ mới ngồi lên ngôi Hoàng hậu, ngươi sao có thể cam lòng nhường vị? Chẳng qua là vờ vịt, mưu tính tiến thoái mà thôi!”
“Làm trò trước mặt ta, muốn sao? Để sử quan ghi lại một nét rằng trẫm sủng thiếp diệt thê, đội lên đầu trẫm và Tâm Như một cái mũ h,ôn qu,ân gian phi ư?”
Ta lắc đầu:
“Thần thiếp thật lòng, chỉ mong bệ hạ cho phép rời cung, tới hoàng lăng bầu với Quách nhi.”
Triệu Kỳ thoáng sững người.
Ta khổ trong lòng.
E rằng… hắn đã sớm quên mất Quách nhi là ai.
Cũng đúng, vốn dĩ… đó là đứa con mà hắn chẳng mong muốn.
Cuối cùng Triệu Kỳ cũng nhớ ra, vẻ mặt đầy gh,ét bỏ:
“Nói trắng ra, chẳng phải vẫn vì trẫm lập Hoàn nhi Thái tử mà không hài lòng sao!”
“Hoàn nhi.”
Ta bật hoang mang:
“Hoàn nhi, con trai của Gia Quý phi, mới sinh ba ngày đã có tên ư.”
Không giống Quách nhi của ta, đến cả cái tên cũng phải đợi sau khi mất, mới vội vàng đặt để khắc lên bia mộ.
Ta từng , theo bối phận thì nên lấy chữ ‘Ngọc’, con ta mệnh yểu như sương sớm, tựa như ngọc hoàn khiếm khuyết, nên mới đặt tên là Quách nhi.
Quách, chính là ngọc hoàn chưa tròn vẹn.
Vậy mà Triệu Kỳ, lại đặt tên con của hắn và Gia Quý phi là “Hoàn”.
Dù trái tim đã sớm hóa tro tàn, viền mắt ta vẫn đỏ hoe vì Quách nhi đáng thương.
Triệu Kỳ mất kiên nhẫn:
“Ngươi còn lý lẽ nữa sao? Quách nhi đã ch,et, trẫm chẳng lẽ phải đào nó từ mồ lên để phong Thái tử ư?”
Ta bình tĩnh đáp:
“Thần thiếp không có ý bất mãn, thật sự chỉ muốn đi thủ lăng.”
Triệu Kỳ giận dữ:
“Hoàng đế còn sống sờ sờ, hậu phi lại muốn tới thủ lăng, đâu ra cái lệ ấy?”
“Thẩm Ấu Quân, ngươi có phải đang trù trẫm ch,et không?”
Ta ngẩng mắt hắn, ánh mắt tĩnh lặng như nước:
“Nếu đã , xin bệ hạ ban hưu thư, giáng thần thiếp thứ dân.”
“Như thế, chẳng còn là thê thiếp của bệ hạ, chắc hẳn sẽ có tư cách lấy thân phận mẫu thân mà đi giữ mộ cho con chứ?”
Lời vừa dứt, không gian chìm vào yên lặng.
Rất lâu sau, Triệu Kỳ lạnh:
“Nếu đã , trẫm thành toàn cho ngươi.”
“Lập tức thu dọn hành lý, trước giờ Ngọ phải c,út ra khỏi cung cho trẫm!”
Một chén ngọc trắng bị ném tới, vỡ vụn, mảnh sứ văng tung tóe, xư,ớc má ta, m,áu t,ươi nhỏ xuống tựa hồng ngọc.
Ta đặt phượng quan xuống đất, cúi đầu khấu tạ:
“Tạ ơn bệ hạ thành toàn.”
3.
Cởi ngọc trâm khỏi cổ tay, tháo kim thoa bên tóc mai, trút bỏ xiêm y gấm vóc, lột đôi hài thêu chỉ vàng.
Ta – Hoàng hậu, vốn chẳng có nhiều thứ.
Nay buông bỏ, liền trả lại sạch sẽ.
Thúy Châu vừa giúp ta thu dọn vừa khóc nức nở:
“Nương nương rời cung rồi sẽ đi đâu đây?”
Hoàng cung này, là nhà phu quân, cũng là nhà mẫu thân ta.
Ta vốn là thiên kim tiết độ sứ Vân Châu, lớn lên nơi biên cương Vân Châu từ nhỏ.
Năm ta mười ba tuổi, Vân Châu bị dị tộc công .
Phụ mẫu quyết tử chiến tuẫn quốc, giao đệ đệ chín tuổi cho ta, dặn ta dẫn đệ lẻn ra khỏi thành, trốn về kinh sư nương nhờ tổ mẫu đang là Thái hậu.
Ngàn dặm trốn chạy, màn trời chiếu đất, từng gặp phải đạo tặc, may nhờ người qua đường cứu giúp mới đến kinh thành.
Thái hậu thương ta côi cút, liền đưa ta vào cung, tự mình nuôi dưỡng.
Chỉ tiếc, Thái hậu đã khuất núi từ lâu.
Ngay cả đệ đệ ta, tháng trước cũng t,ử trận sa trường.
Nay trên thế gian này, ta chẳng còn ai thân thích, thực sự như con thuyền trôi không bến đỗ.
Ta lau nước mắt cho Thúy Châu, mỉm trấn an:
“Không sao, ta đã chọn cho mình một chốn dừng chân tốt nhất rồi.”
4.
Đang gói ghém hành lý, Gia Quý phi đến.
Người gặp chuyện vui, nét mặt rạng ngời, vừa vào cửa đã ngông nghênh chỉ trỏ:
“Cột trụ này bằng gỗ du, ta không thích, đổi hết sang gỗ nam mộc cho ta!”
Lại :
“Đồ đạc cũ kỹ xám xịt, trông như mộ phần, phải thay tất cả thành đồ mới!”
Giọng điệu đã xem bản thân là chủ nhân của trung cung này.
Ta chẳng để tâm, chỉ cúi đầu tiếp tục dọn dẹp.
Ngược lại, nàng ta mất hứng, bước tới, tát thẳng vào mặt ta một cái:
“To gan, ngươi chỉ là thứ dân, gặp bản cung còn dám không quỳ?”
Ta không quỳ, chỉ đưa tay che má, bình tĩnh lý với nàng:
“Ta và ngươi vốn không th,ù không o,án, hôm nay ta ra khỏi cung, từ nay chẳng còn cản mắt ngươi nữa, hà tất phải é,p người quá đáng?”
Gia Quý phi hằn học:
“Không th,ù không o,án? Thẩm Ấu Quân, nếu không có ngươi, bản cung đã sớm Hoàng hậu rồi!”
Cũng phải.
Ta và Triệu Kỳ vốn là một mối nhân duyên sai lệch.
Năm ấy, Thái hậu định sẵn phu quân cho ta là tiên Thái tử Triệu Huân.
Tiếc thay y đoản mệnh, mười sáu tuổi đã mất, ta mới gả cho tân Thái tử Triệu Kỳ.
Chỉ vì Thái hậu :
“Nữ nhi Thẩm gia, tất phải Hoàng hậu, Hoàng thượng là ai chẳng quan trọng.”
Triệu Kỳ cưới ta để giữ vững ngôi vị, ta gả Triệu Kỳ vì vinh quang gia tộc.
Ngươi ta nguyện, cũng coi như công bằng.
Chỉ có điều, ủy khuất cho Gia Quý phi – người Triệu Kỳ thương nhất, không thể Hoàng hậu, đành chịu thân phận phi tần.
Bao năm qua Triệu Kỳ cố gắng bù đắp cho nàng ta.
Phong Quý phi, ban cho tẩm cung còn xa hoa hơn trung cung, đêm nào cũng lưu lại chỗ nàng ta, ra khỏi cung cũng chỉ mang nàng theo.
Ai ai cũng biết, ta Hoàng hậu, suốt một năm vẫn là xử nữ, chẳng khác gì bức tượng trong cung.
Thái hậu không hài lòng:
“Được sủng hay không chẳng quan trọng, nhớ kỹ, ngươi Hoàng hậu là để sinh Thái tử! Đừng để phụ thân ngươi uổng m,ạng, nghĩ tới tiền đồ của đệ đệ ngươi!”
Đêm đó, Triệu Kỳ bất ngờ đến trung cung.
Nhíu mày, vẻ mặt chán ghét, e là như ta, bị Thái hậu thúc ép mới miễn cưỡng tới.
Không lời nào, ăn xong bữa tối liền đứng dậy muốn rời đi.
Vừa đứng dậy, loạng choạng một cái, ta đưa tay đỡ hắn, chạm vào đầu ngón tay nóng hầm hập.
Lại sắc mặt hắn đỏ bừng, cố sức kìm nén, liền biết trong thức ăn vừa rồi có người giở trò.
Không phải ta.
Ngoài Thái hậu, còn ai dám ? Bà đã sắp đặt cả rồi.
Do dự một thoáng, ta nhớ tới câu của Thái hậu:
“Đừng để phụ thân ngươi uổng mạng, nghĩ tới tiền đồ của đệ đệ ngươi.”
Ta vẫn ôm lấy Triệu Kỳ, tựa mặt vào lưng hắn, dịu dàng :
“Đừng đi.”
Đêm đó, ta chịu đựng trong nước mắt.
Triệu Kỳ như con mãnh hổ đói khát, tàn bạo chiếm đoạt ta.
Ta khóc, cố gỡ tay hắn khỏi thắt lưng, bò ra khỏi màn hồng sa, lại bị kéo ngược trở về.
Hắn giữ chặt cổ tay ta, ép xuống gối, thở hồng hộc gằn:
“Ngươi không phải muốn sinh Thái tử sao? Trẫm không dốc sức một chút, ngươi sao sinh Thái tử? Ngoan ngoãn chịu đi!”
Lại túm lấy tóc ta, ép ta xoay mặt úp xuống gối mềm:
“Nhìn thấy mặt ngươi là trẫm buồn nôn!”
Nửa đêm tàn sát xong, hắn chẳng do dự khoác áo bỏ đi.
Chỉ còn ta thân đầy vết xanh tím, chật vật nằm trên chiếc giường rối bời, ngẩn ngơ lên đỉnh màn.
Đó là đêm phòng muộn màng của ta, cũng là lần hoan ái duy nhất trong đời.
Không có hoan, chỉ toàn sỉ nhục và khiếp sợ.
Cũng may, đêm ấy Triệu Kỳ đã “dụng tâm”, chẳng bao lâu, ta liền mang thai.
Khi đó, Thái hậu đã lâm bệnh lâu ngày, vì lo lắng cho nhà mẫu thân nên cố gắng chống chọi.
Mười tháng sau, thấy ta sinh con trai, bà mới yên lòng nhắm mắt.
Nhưng bà đã an lòng quá sớm.
Con ta mệnh mỏng, vừa tròn tháng đã mất, còn chưa kịp đặt tên.
Sự đời vốn dĩ, ép buộc chẳng gì.
Chuyện miễn cưỡng, chưa bao giờ có kết quả tốt.
5.
Gia Quý phi rời đi, ta khoác tay nải đứng trước cửa trung cung, đợi kiệu đưa ta xuất cung.
Chờ mãi không thấy kiệu, lại thấy thái giám thân cận bên Triệu Kỳ bước tới.
Hắn ngẩng cao đầu, giọng cao ngạo tuyên chỉ:
“Thánh thượng có lệnh, trong hoàng cung, thứ dân không ngồi kiệu. Tội phụ Thẩm Ấu Quân, phải cuốc bộ ra khỏi cung!”
Dẫu là phu thê bao năm, hắn vẫn không cho ta giữ chút thể diện cuối cùng.
Cũng thôi.
Bạn thấy sao?