Ta thay nàng hầu hạ hoàng đế, thủ đoạn của hắn ngày càng kinh khủng khó chịu.
Nhưng hoàng hậu và hoàng đế là một đôi biến thái trời sinh, nàng lại tìm khoái cảm trong tiếng cầu xin của kẻ khác.
Hơn nữa hoàng đế đối với nàng cực kỳ tốt, ăn mặc đều là cực phẩm.
Dần dần, nàng quên mất lời thề với Đơn Hiệp, lao vào vòng tay hoàng đế.
Còn ta, trở thành quân cờ bị vứt bỏ, bị nàng tiện tay giao cho Hoàng Bảo Toàn.
Khi ta đến cung Cần Chính, bên trong đang hỗn loạn gà bay chó sủa.
Ta chỉ lạnh lùng hoàng hậu tuyệt vọng rơi lệ bên cạnh, Nhụy Phương luống cuống mặc y phục.
Còn Đơn Hiệp và hoàng đế thì đang vật lộn.
“Nếu ngươi đã phụ nàng, thì để ta mang nàng đi. Nàng vốn là của ta, ngươi mới là kẻ chen ngang. Giờ ngươi có nhân mới, ta đưa nàng đi là hợp lý!”
“Vô lễ! Trẫm là hoàng đế! Nàng là hoàng hậu! Ngươi nghĩ ngươi muốn mang đi là mang sao? Đừng tưởng từng có công với trẫm, là có thể muốn gì thì !”
Lúc hoàng đế , ta thấy Thiện Nhược sau lưng mình có phản ứng rõ rệt.
Xem ra, chuyện này hẳn có liên quan đến Đường môn.
Chỉ là lúc này chưa tiện hỏi nhiều, chuyện trước mắt mới cần giải quyết.
“Hoàng Bảo Toàn, ngươi đứng đó hoàng thượng bị tên tặc nhân này đánh, không biết gọi người bắt hắn lại sao?”
Hoàng Bảo Toàn do dự giây lát, rồi mới lĩnh mệnh đi gọi người.
Ta biết hắn đang lưỡng lự điều gì, chẳng qua là sợ Đơn Hiệp là cao thủ võ lâm, dù có gọi người cũng chẳng khống chế nổi.
Nhưng không thử sao biết ?
Chẳng mấy chốc, một đội thị vệ đã kéo đến.
“Bắt tên loạn thần đó lại mau! Ai gia trời ơi, sao lại có hạng người điên cuồng thế này trong thiên hạ!”
Thị vệ ùa vào, Hoàng Bảo Toàn lau mồ hôi trán.
Hắn vốn tưởng sẽ tốn công tốn sức, nào ngờ thị vệ chỉ mất chút sức đã khống chế Đơn Hiệp.
Ngay cả Đơn Hiệp cũng không ngờ, bản thân lại đột nhiên mất hết nội lực, chân tay bủn rủn.
Hắn không biết, độc của Đường môn, người vô hình.
Từ nay về sau, Đơn Hiệp chẳng còn là minh chủ tung hoành giang hồ nữa, mà chỉ là một kẻ phế nhân.
“Hoàng nhi, hoàng nhi, con không sao chứ?”
Thấy hình đã ổn định, ta mới ra vẻ mẫu hậu lo lắng, vội vàng bước vào điện.
Hoàng đế mặt mày bầm tím, vội vàng mặc lại quần áo để che đi thảm trạng, bộ dạng chẳng khác gì người không ra người, quỷ không ra quỷ, vô cùng thê thảm.
Cuối cùng, hoàng đế chỉ hoàng hậu cấm túc trong cung, còn Đơn Hiệp thì tạm thời giam vào thiên lao, không xử thêm gì nữa.
Chắc chắn trong tay Đơn Hiệp còn có thứ gì đó uy hiếp hoàng đế.
7
Đơn Hiệp bị hoàng đế hạ lệnh thiến, giao cho Hoàng Bảo Toàn huấn luyện, ngày ngày hầu hạ trước điện.
Thật ra, ban đầu hoàng đế không định ra tay với hắn.
Chỉ là hắn thực sự quá mức tự tìm đường chết.
Huống hồ trong chuyện này, còn có không ít công lao của ta và Thiện Nhược.
Sau khi vào ngục, Đơn Hiệp vẫn cao ngạo như cũ, sai khiến bọn cai ngục như tôi tớ, còn bắt họ mua rượu ngon thức ăn ngon mang đến.
Hắn tự xưng mình là nam nhân của hoàng hậu, đứa bé trong bụng nàng là của hắn.
Hắn hoàng đế nghiện sắc, phóng túng ngày đêm nên sinh chứng suy nhược sớm, chỉ dựa vào thuốc hắn cho mới giữ phong độ.
Nhưng dù , vẫn chẳng bằng hắn, hoàng hậu thực ra vẫn thích ở bên hắn hơn.
Những lời này, hắn dám ra. Bọn lính canh nghe xong, ai cũng không dám hó hé.
Hoàng đế tức đến độ ngày ngày đập đồ trong cung Cần Chính, Hoàng Bảo Toàn lo sợ mà hầu hạ.
Hoàng hậu thì ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt trong Phụng Nghi cung, thai càng lúc càng bất ổn.
Thế , từ những lời Đơn Hiệp , ta lại nghe ra mấu chốt.
Đêm ấy, ta vẫn ngồi bên án thư đọc sách.
Trọng sinh Thái hậu, thù phải trả, mượn thân thể Thái hậu, thì trách nhiệm cũng phải gánh.
Vì thế, ta phải tranh thủ đọc nhiều, học nhiều, mới có đủ đầu óc và năng lực đối phó mọi việc.
May thay, năm xưa còn ở phủ, Tiêu Thị thường trốn học, ta đã thay nàng học không ít, nên bây giờ đọc binh thư, quốc sách cũng chẳng thấy quá khó khăn.
Thiện Nhược giúp ta mài mực.
Trong ánh nến lay lắt, ta hỏi nàng:
“Loại thuốc mà Đơn Hiệp dùng để khống chế hoàng đế, có phải là của Đường môn?”
“Phải. Năm xưa khi Đơn Hiệp tiêu diệt Đường môn, đã lấy đi rất nhiều thuốc của chúng ta. Nhưng hắn không có phương thuốc, nên chỉ biết ngồi ăn núi lở.”
Ta hiểu ra, lại hỏi:
“Quả nhiên là . Thế ngươi có thể điều chế lại loại thuốc đó không?”
“Chuyện đó quá dễ. Nhưng thứ thuốc đó chỉ trị phần ngọn, không trị tận gốc. Sẽ khiến hoàng thượng sinh tâm lệ thuộc.
Muốn trị dứt điểm chứng suy nhược của hoàng thượng, cần thêm thời gian. Huống hồ, còn cần chính ngài tự biết kiềm chế nữa.”
Ta bật , ngẩng đầu Thiện Nhược:
“Thiện Nhược à, ngươi vẫn chưa hiểu ta. Ngươi tưởng ai gia chỉ muốn trừng trị hoàng hậu và Đơn Hiệp thôi sao?
CHƯƠNG 6 – TIẾP: https://ngontinh.blog/mot-doi-thay-ten/chuong-6-mot-doi-thay-ten/
Bạn thấy sao?