19.
Trang Từ đưa tôi đến khách sạn và để lại số điện thoại của ấy cho tôi trước khi rời đi.
Trong hộp của chị tôi còn có một cuốn nhật ký dày cộm.
Anh ấy do dự một lúc rồi : “Nếu muốn rời đi thì hãy gọi điện cho tôi.”
Tôi gật đầu.
Điện thoại vẫn đang đổ chuông.
Tôi ném nó sang một bên.
Bắt đầu lật qua cuốn nhật ký đó.
Rất dày.
Nó dày đến mức tôi phải mất bốn ngày mới xem hết ở trong khách sạn.
Cuốn sách này chứa đựng cuộc đời ngắn ngủi của chị tôi.
Tôi và chị là một gia đình đơn thân.
Mẹ tôi quá kiểm soát.
Tuổi thơ của chúng tôi không bao giờ là một kỷ niệm đẹp.
Thay vào đó là vô số những lời mắng nỏ, trừng và phạm cá nhân.
Trong khoảng thời gian đau đớn không thể trốn tránh đó, tôi và chị là sự cứu dỗi duy nhất của nhau.
Vì chị ấy đã viết rất nhiều về Mặt trăng nhỏ của mình.
—
Nhớ Mặt trăng nhỏ của chị ấy, có vui vẻ hay không, trời lạnh có mặc thêm áo hay không, có ăn uống đầy đủ không, có chăm sóc bản thân mình chu đáo không.
Chị ấy viết rằng sau đó gặp Trang Từ.
Hai người nhau.
Nhưng mẹ không đồng ý.
Bảo bọn họ chia tay và để chị tôi đi xem mắt với người đàn ông mà mẹ lựa chọn.
Chị tôi không đồng ý, nên chỉ có thể giấu mẹ.
Nhật ký dừng lại bảy ngày trước khi chị tôi nhảy xuống từ tòa nhà.
Mẹ phát hiện chị và Trang Từ sống chung với nhau.
Bà đến tận nơi để náo loạn.
Bà đứng trước mặt mọi người, mắng chửi chị tôi là điếm và bí mật sống chung với một người đàn ông.
Chửi chị tôi là đứa con bất hiếu.
Buộc chị tôi phải cắt đứt quan hệ với Trang Từ.
Rồi đưa chị tôi về nhà.
Hai dòng cuối cùng của tờ giấy đã nhòe đi vì nước mắt.
Chị tôi —
Chị không thể sống tiếp nữa.
Xin lỗi.
Thật ra đã lâu lắm rồi tôi không nghĩ đến chị ấy.
Vì tôi không dám.
Chuỗi tác dây chuyền do ký ức mang lại là hậu quả mà tôi không thể gánh chịu .
Chỉ có một ngày cách đây một năm, tôi bị sốt cao không khỏi.
Mơ mơ hồ hồ như thể giống như quay về thời điểm chị ấy vẫn còn sống.
Tựa vào chân chị ấy và lắng nghe chị ấy hát.
Nhưng sau khi tỉnh đậy.
Tôi phải ép mình quên đi một lần nữa.
Nhưng thật ra.
Tôi rất nhớ chị ấy, rất nhớ chị ấy.
Tôi đã có một giấc mơ trong bốn ngày.
Mơ về tuổi thơ của tôi với chị ấy.
Gương mặt đẫm lệ.
Tôi tựa người vào đầu giường ra ngoài cửa sổ đón ánh nắng chói chang.
Tôi chỉ nhớ đến chị ấy trong giấc mơ, nheo mắt mỉm , chạm vào đầu tôi và :
“Phải vui vẻ đấy nhé.”
“Mặt trăng nhỏ lên là đẹp nhất.”
Tôi lại vùi mình vào trong gối.
May thật —
May là tưởng niệm trong âm thầm.
21.
Trên điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Tôi chỉ trả lời cuộc gọi của Tô Ngữ.
Thông báo cho ấy rằng tôi đã an toàn.
Cô ấy Quý Châu đang điên cuồng tìm tôi.
Nếu tôi không xuất hiện, ta sẽ gọi cảnh sát.
Tôi “ừ” một tiếng, rằng mình đã biết rồi.
Sau khi cúp điện thoại, tôi gọi cho Trang Từ và tôi muốn về nhà.
Anh ấy trả lời rất nhanh.
“... Cô vẫn ổn chứ?”
Tôi gật đầu.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ cứ trôi qua, trong xe vang lên một bản nhạc trong trẻo êm dịu.
Không ai trong chúng tôi chuyện.
Lúc sắp đến nơi, Trang Từ vỡ sự im lặng: “Ngày hôm đó có phải ấy gọi điện cho , không nghe máy?”
“... Đúng .”
Ô tô đỗ ở tầng dưới.
Anh ấy bắt gặp ánh mắt tôi qua gương chiếu hậu.
“A Tinh cũng gọi cho tôi vào ngày hôm đó.”
“... Tôi cũng không thể giữ ấy.”
“Lâm Nguyệt.”
Anh ấy gọi tên tôi, ánh mắt nghiêm nghị.
“Cô ấy gọi cho chỉ để lời tạm biệt mà thôi."
“Vậy nên đừng tự trách mình.”
“Chị —”
“Hy vọng hạnh phúc hơn bất kỳ người nào khác.”
Đúng .
Đáng lẽ ra tôi phải biết như .
Tôi che mặt lại.
Chị ấy tôi nhiều như .
Làm sao có thể trách tôi ?
Là tôi không thể tự mình thoát ra
—
Chính tôi là người không chịu tha thứ cho chính mình.
Bạn thấy sao?