Một Đời Đánh Mất – Chương 3

8.

Quý Châu bắt đầu không về nhà.

 

Tin nhắn của mẹ tôi liên tục tấn công tôi mỗi ngày.

 

Mắng chửi tôi là súc sinh, mắng chửi tôi hèn hạ.

 

Chất vấn vì sao người chết không phải là tôi.

Tôi không dám xem.

 

Cảm không ổn định giống như một quả bom, nếu nó nổ, tôi có thể không kiểm soát bản thân.

 

Tôi đã người dọn dẹp nhà cửa.

 

Tôi không thể ghép lại những mảnh vỡ nên dì ấy hỏi tôi có muốn vứt chúng đi không.

 

Tôi chằm chằm vào vật trong tay dì ấy một lúc và lắc đầu.

 

Sau khi tiễn dì ấy đi, tôi cũng ra ngoài đến chỗ hẹn với .

 

Tô Ngữ việc ở tỉnh khác, lần này đến đây công tác nên đã mời tôi ăn một bữa.

 

Đặt một nhà hàng phương Tây.

 

Tiếng đàn piano tiếp tục vang lên, Tô Ngữ vừa đã ôm tôi.

 

Khi buông ra, ấy tôi: “Sao gầy như ? Mình còn tưởng cậu sẽ tổng giám đốc Quý nuôi béo trắng cơ.”

 

Tôi không chuyện.

 

Cô ấy nhạy bén nhận ra cảm của tôi: “Anh ấy không tốt với cậu sao?”

 

Tôi đổi chủ đề: “Khó khăn lắm mới gặp mặt một lần, đừng nhắc đến ấy nữa.”

 

Các món ăn đều đã lên hết.

 

Trong khi Tô Ngữ đang chuyện, ấy trò chuyện với tôi về hình hiện tại và phàn nàn về đồng nghiệp của ấy, tôi bị ấy chọc .

 

Dùng dĩa chọc một miếng thịt bò, chưa kịp cho vào miệng, nụ trên mặt liền đông cứng.

 

Nhà hàng này rất thích hợp cho các cặp đôi.

 

Môi trường tốt, bầu không khí cũng rất tốt.

 

Nhưng chắc chắn không phải là Quý Châu và trợ lý của ta.

 

Người đàn ông kéo ghế một cách lịch sự.

 

Người phụ nữ xinh đẹp mỉm cảm ơn.

 

Những bông hồng trên bàn thật tinh tế.

 

Chiếc nhẫn kim cương trên tay tôi phản chiếu ánh sáng của ngọn đèn pha lê khiến tôi nhức mắt.

 

Có lẽ bởi vì tôi lâu, Quý Châu tựa hồ cũng ý tới.

 

Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt tôi, ta mỉm không có độ ấm.

 

Giây tiếp theo, tôi thấy ta đưa tay ra trêu chọc tóc của trợ lý Quan Linh.

 

Động tác thân mật, mập mờ.

 

Khi Tô Ngữ theo tầm mắt của tôi, ấy cũng thấy cảnh tượng tương tự.

 

Cô ấy gần như trở nên tức giận ngay lập tức, đứng dậy cầm ly rượu trên bàn..

“Đừng đi.”

 

Tôi nắm lấy tay ấy và gần như cầu xin: “Đừng đi.”

 

Cô ấy vào đôi mắt đẫm lệ của tôi trong vài giây rồi cuối cùng vẫn ngồi xuống.

 

Tôi lấy lọ thuốc trong túi ra, tay run rẩy mở nắp, bụng tôi đau hết lần này đến lần khác.

 

Phải đến khi uống thuốc tôi mới thoát khỏi cảm giác ngột ngạt đó.

 

Nhưng bữa ăn này đã không thể ăn nữa rồi.

 

Lúc tôi xách túi đi ra ngoài cùng Tô Ngữ, chúng tôi đi ngang qua Quý Châu và Quan Linh.

 

Tô Ngữ không nhịn tức giận, dùng túi đập vào ly rượu khiến ly rượu rơi xuống.

 

Chất lỏng màu đỏ loang ra trên bàn rồi nhỏ xuống đất.

 

Quan Linh cau mày đang định cãi nhau với Tô Ngữ.

 

Tô Ngữ kiêu ngạo : “Xin lỗi.”

 

Quan Linh đang muốn bộc phát, khi thấy tôi ở bên cạnh, vẻ mặt dịu dàng mỉm : “Bữa ăn nhân này rất ngon.”

 

“Em thích sao?” Quý Châu một tiếng: “Sau này sẽ thường xuyên mang em đến đây.”

 

Tôi không bọn họ.

 

Chỉ là sắc mặt trắng bệch chằm chằm chất lỏng sẫm màu trên bàn, hết giọt này đến giọt khác rơi xuống đất.

 

Tô Ngữ cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức đứng trước mặt tôi, chắn tầm của tôi rồi nhanh chóng kéo tôi đi.

 

Tôi ngồi ở ghế lái phụ, vô thức muốn mở nắp lọ thuốc.

 

Nhưng tay không vững, lọ thuốc rơi xuống đất.

 

Tôi không nhặt lên, móng tay tôi đã cắm sâu vào da thịt.

 

Buộc bản thân phải tỉnh táo bên bờ vực của sự tuyệt vọng và sụp đổ.

 

“A Nguyệt.”

 

“A Nguyệt.”

 

Tô Ngữ gọi tôi to hơn.

 

Tôi tỉnh táo lại.

 

“Sao cậu không chia tay với ta?”

 

“Dù sao đó cũng chỉ là một cuộc đính hôn mà tôi.”

 

Tôi không chuyện.

 

“Mình biết trước đây ta đã ở bên cạnh cậu, lúc đó cậu cũng dần khỏe lại, mình cũng rất cảm kích ta.”

 

“Nhưng ta đã lừa dối cậu.”

 

“A Nguyệt.”

 

Ngoài cửa sổ, ánh sáng lập lòe rơi lên gương mặt của Tô Ngữ, ngữ khí của ấy không cho phép tôi phản bác:

“Chia tay với ta đi."

 

Trong xe im lặng.

 

Qua một thời gian.

 

Tôi nghe thấy bản thân mình .

 

Tôi : “Không tốt.”

 

Chiếc xe đột ngột dừng lại bên đường.

 

Dây đai an toàn siết chặt quanh ngực.

 

Tô Ngữ vào vô lăng, quay đầu định vừa rõ mặt tôi liền im bặt.

 

Phải mất một thời gian dài.

 

Tôi mới nghe thấy ấy hỏi:

 

“Rốt cuộc cái gì đang trói buộc cậu ?”

 

Tôi không lên tiếng.

 

Cô ấy tôi đầy dữ tợn, giống như nhất định phải đưa ra một đáp án.

 

Rốt cuộc cái gì đang trói buộc tôi?

 

Tôi nhắm mắt lại.

 

Chất lỏng màu đỏ vẫn đang chảy và nhỏ giọt.

 

Dường như không có sự kết thúc.

 

Điều đọng lại trong tôi là những câu tương tự.

 

Đó là bàn tay đã từng cố gắng kéo tôi ra khỏi vực thẳm.

 

Điều khiến tôi mắc kẹt là cảm giác tội lỗi mà tôi đã mang theo từ hai năm trước.

 

Tôi không còn chị nữa rồi.

 

Tôi không có nhà nữa rồi.

 

Tôi mở mắt ra, rõ ràng là mắt tôi rất đau không hề rơi một giọt nước mắt nào.

 

Đôi mắt đỏ hoe như đứa trẻ bị thương.

 

Chật vật mà buồn .

 

“A Ngữ.”

 

Tôi lẩm bẩm, lặp lại một lần nữa.

 

“Mình không có nhà nữa rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...