6.
Tôi vẫn nhặt lấy thuốc trên mặt đất.
Quý Châu buông tay, lọ thuốc rỗng rơi xuống đất phát ra âm thanh rồi lăn sang một bên.
Tôi vội vàng chạy tới nhặt lên, sau đó nhặt những viên thuốc vương vãi trên mặt đất vào lọ.
Người hàng xóm đã lặng lẽ rời đi từ sớm, lịch sự để lại ba phần thể diện.
Anh ta chỉ lạnh lùng tôi.
“Trước đây tôi không biết là người ác độc như .”
“Nguyễn Lâm Nguyệt.”
“Cô đã chết chị mình.”
“Bộ dạng này của chính là gieo gió gặt bão.”
“Đáng đời nhận lấy đau khổ.”
Tôi không ngẩng đầu lên, tiếp tục chết lặng nhặt những viên thuốc dưới đất lên.
Tôi có thể đoán khi nào mà Quý Châu biết chuyện này.
Sau khi đính hôn, ta luôn ám chỉ với tôi thỉnh thoảng nên đưa ta về ra mắt bố mẹ.
Mối quan hệ của tôi và mẹ thật ra không tốt cho lắm, sự ghẻ lạnh thời thơ ấu vẫn còn tồn tại cho đến nay, chưa kể bà rất ghét tôi.
Sau đó, Quý Châu không còn nhắc đến chuyện đó nữa.
Một tuần trước, ta biến mất một ngày, sau khi quay lại, thái độ của ta đối với tôi đã thay đổi.
Ba ngày trước, ta đưa trợ lý về nhà.
Hai người dây dưa không rõ trên ghế sô pha.
Tôi bị khó ngủ nên bị đánh thức bởi tiếng ở dưới tầng, tưởng rằng ta tăng ca đến giờ mới về.
Vừa định hỏi ta có đói bụng không liền bị cảnh tượng trước mắt khiến tôi cứng đờ tại chỗ.
Trợ lý của Quý Châu rất xinh đẹp, mái tóc dài rải rác trên ngực Quý Châu, ta cúi đầu muốn hôn ta.
Quý Châu không hề né tránh, để mặc cho ta lưu lại trên mặt ta một vết son môi xinh đẹp.
Anh ta lại ôm ta vào lòng.
Người trợ lý kêu lên giống như một con mèo nũng nịu: “Đừng như mà tổng giám đốc Quý, của vẫn còn đang ở đây mà.”
Nhưng trong giọng không hề che giấu sự tự mãn của ta.
Phòng khách nồng nặc mùi rượu.
Nồng nặc đến mức ban đầu tôi còn muốn dùng nó để đánh lừa bản thân.
Nhưng Quý Châu đã thấy tôi.
Ánh mắt ta tôi với vẻ khinh thường và khinh bỉ.
Nhưng một lưỡi dao tẩm thuốc độc.
“Không cần quan tâm đến ta.”
“Cô ta không xứng."
“Nếu không phải là gương mặt đó…”
Tôi không nghe rõ những lời phía sau, các triệu chứng của cơ thể đến rất nhanh, bao gồm buồn nôn, nôn mửa và cảm giác nóng rát từ dạ dày cuộn lên.
Tôi loạng choạng đi vào nhà vệ sinh.
Bóp cổ và nôn khan.
Nước mắt cũng rơi xuống hàng loạt.
Tôi nhớ tới câu vào lần đầu tiên gặp Quý Châu.
Đừng khóc.
Khóc sẽ không đẹp.
Nôn đến khi không thể nôn nữa.
Quý Châu xuất hiện ở cửa, với giọng điệu không hề có chút ấm áp nào:
“Như này là không nổi nữa rồi đúng không?”.
“Nhưng kinh tởm nhất —”.
“Không phải là sao?”
7.
Tôi không biết Quý Châu rời đi từ lúc nào.
Chờ đến khi tất cả viên thuốc đều nhặt vào bên trong lọ, tôi là người duy nhất còn lại trong phòng.
Tôi ngồi trong đống đổ nát, ngơ ngác khung ảnh rơi cách đó không ra, nhặt nó lên.
Những mảnh vỡ sắc nhọn cứa vào tay tôi, máu đỏ chảy xuống gương mặt tôi trong bức ảnh.
Bức ảnh chụp cùng Quý Châu trên một con phố nhỏ ở thành cổ.
Anh mua xâu kẹo hồ lô, nheo mắt rồi tiến về phía tôi, tôi quay lưng về phía những chiếc đèn lồng.
Biển người chen chúc nhau đều trở thành bối cảnh.
Duy chỉ có chàng trai mua kẹo cho người và người đang ngắm đèn lồng mới trở thành nhân vật chính.
Khi chụp ảnh đưa tấm hình cho tôi, ấy chúc tôi: “Chúc hai người bên nhau dài lâu.”
Lúc đó Quý Châu nắm tay tôi, ngón tay đan vào nhau.
Anh thì thầm vào tai tôi:
“Sớm khỏe lại nhé, A Nguyệt.”
“Chúng tôi sẽ bên nhau dài lâu.”
Tôi cũng muốn nhanh chóng khỏe lại.
Vì thế tôi đã tích cực điều trị và uống thuốc.
Trước đây chỉ có mình tôi níu kéo mạng sống của mình, khi tuyệt vọng, tôi dùng dao rạch hết lần này đến lần khác, dùng nỗi đau thể xác để giải tỏa nỗi ức chế tinh thần.
Chỉ cần không chết.
Chỉ cần không vi phạm lời hứa với ấy.
Là .
Sau đó Quý Châu xuất hiện, tôi bắt đầu đi gặp bác sĩ.
Khi tôi chỉ còn cách một bước nữa là thoát khỏi vực thẳm, bàn tay đó vốn đã đưa ra lại đẩy tôi quay trở lại.
Tôi lại rơi vào bóng tối.
Bạn thấy sao?