"Phu nhân, dù người hận ta, oán ta, đối xử với ta thế nào, ta cũng đều nhận." Ả Trịnh Tuyên bằng ánh mắt thương tiếc: "Thế tử chỉ là bị ta xúi giục, mong người đừng chấp hắn.”
"Cứ tiếp tục như , chỉ tổn thương cảm mẫu tử của hai người."
Thật là một màn diễn xuất tài , chỉ vài câu đã khiến ánh mắt Trịnh Tuyên lại tràn đầy nhu .
"Phu nhân, hãy tha thứ cho thế tử đi." Ả khóc nức nở: "Thế tử, sau này hãy bảo trọng, hiếu thuận với mẫu thân, ta và đứa bé sẽ đi trước một bước."
Nói rồi, ả lao đầu vào cột nhà.
"Yến Nương!" Trịnh Tuyên gào lên tên ả, muốn chạy đến ngăn cản bị nha dịch giữ chặt.
Tất nhiên, Yến Nương không ch//ết, cũng bị nha dịch khống chế.
Nhìn cảnh tượng này, ta chỉ biết khổ, đứa con ngốc này, thật sự bị cho mù quáng.
Trịnh Tuyên và Yến Nương nhau đẫm lệ, mọi người xung quanh xôn xao bàn tán.
"Yên lặng!"
Có người thì thầm vào tai Trình Chiếu, sau đó hắn cất giọng lớn:
"Bản quan đã phái người đi Lâm Gia Mương xác minh, quả thật có một thợ săn bị gã//y chân và qua đời cách đây một năm. Tuy nhiên, không lâu sau, người nhà của hắn với một nương ở nhà khác cũng qua đời vì bệnh, hai người kết âm hôn rồi hợp táng. Khi khai quật mộ lần nữa, rất nhiều người chứng kiến rằng th//i th//ể trong mộ chính là thợ săn đó."
Trịnh Tuyên bỗng sững người, cuối cùng luống cuống, khóc nức nở, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, không còn vẻ tự phụ của một thế tử Hầu phủ.
“Mẫu thân, con thật sự là Trịnh Tuyên! Mẫu thân, con sai rồi.”
Hắn muốn bò đến trước mặt ta, tuy nhiên đã bị nha dịch đè xuống đất, rất chật vật, trong miệng không ngừng kêu: “Xin người, con thật sự biết sai rồi.”
Yến Nương ta với vẻ hoảng sợ, như không thể tin rằng ta lại nhẫn tâm đến , thực sự không nhận Trịnh Tuyên.
Bạn thấy sao?