Một Đời Bên Em – Chương 4

Trước giờ mẹ chẳng bao giờ xem trọng con trai của Vương.

Dù là khi tôi béo nhất, mẹ cũng luôn cho rằng ta không xứng với con mình.

“Người ta là thạc sĩ đấy!

Hơn nữa, mẹ của cậu ta còn mở hai tiệm spa, ăn rất phát đạt!”

“Sau này con lấy chồng rồi, cuộc sống tuy không bằng chị con, cũng chẳng kém là bao đâu.”

Thẩm Mạn cũng hùa theo:

“Đúng đó Tiểu Cẩm, em đâu có thi đại học, còn người ta thì là thạc sĩ đấy.”

Năm đó, khi ba dẫn tôi rời đi, chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ thi đại học.

Ba đã vất vả chạy đôn chạy đáo lo chuyện hộ khẩu và hồ sơ học tập cho tôi, gặp vô vàn khó khăn.

May mà cuối cùng mọi việc cũng suôn sẻ.

Cái giá phải trả là tôi học lại một năm.

Bọn họ chỉ biết tôi không dự thi đại học năm ấy, không hề biết rằng tôi đã đỗ vào ngôi trường mơ ước.

Thẩm Mạn tưởng tôi chột dạ, lại tiếp lời:

“Mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho em thôi, nghe lời mẹ đi, lấy chồng cho xong chuyện.”

Tôi chằm chằm vào chị ta:

“Chị chưa với mẹ chuyện em đăng ký kết hôn à?”

“Đăng ký? Ai đăng ký?”

Thẩm Mạn mặt không biến sắc:

“Mẹ, Tiểu Cẩm chỉ thôi mà.”

Rồi quay sang tôi, khẽ :

“Mấy chuyện cho có ở bên ngoài thì thôi đừng đem về với mẹ gì.”

Tôi không lên tiếng, chỉ lặng lẽ lấy giấy đăng ký kết hôn trong túi ra, đặt lên bàn trà:

“Lần này con về, chính là để đăng ký kết hôn.”

Mẹ cầm lấy tờ giấy, mở ra xem, rồi ngạc nhiên bật thốt:

“Chu Dã? Không phải là cậu học bá nổi tiếng hồi cấp 3 của tụi con sao?”

“Cái gì?”

Thẩm Mạn giật phắt lấy giấy đăng ký kết hôn, chỉ liếc qua một cái, sắc mặt liền tái nhợt, hơi thở rối loạn.

“Không thể nào… Sao em có thể kết hôn với Chu Dã ? Không thể nào, giấy này chắc chắn là giả…”

“Chu Dã sao có thể để mắt đến em? Ngay cả chị mà ấy còn không thèm để ý, sao có thể thích em chứ…”

Tờ giấy kết hôn bị bóp méo trong tay chị ta.

Tôi nhẹ nhàng lấy lại, vuốt phẳng.

“Tôi kết hôn rồi, không cần xem mắt.”

Nói xong, tôi quay người rời khỏi.

Vừa mở cửa ra, liền đụng phải Trình Dạng đang định nhập mật khẩu vào khoá cửa.

Tôi không dừng lại, chỉ lạnh nhạt vòng qua người ta bước đi.

Phía sau, giọng Thẩm Mạn đầy hoảng loạn:

“Trình Dạng, em đang mang thai!”

Sau một thoáng im lặng, Trình Dạng :

“Em vào trước đi, quên khoá xe.”

Thang máy mở ra, tôi bước vào.

Trình Dạng theo sát sau tôi, cũng bước vào.

Cửa thang máy đóng lại, tôi thoáng thấy gương mặt đầy căm hận của Thẩm Mạn.

7

Trong thang máy, chỉ còn tôi và Trình Dạng.

Anh là người mở lời trước:

“Muộn thế này rồi gọi xe không tiện, để đưa em về.”

Tôi lịch sự từ chối:

“Không cần đâu, cảm ơn.”

“Tô Cẩm, em đang cố tránh mặt sao?”

“Không có, nghĩ nhiều rồi.”

Thang máy mở, tôi lập tức bước nhanh ra ngoài.

Tôi tưởng Trình Dạng sẽ không đuổi theo, khi tôi đang đứng bên đường chờ xe, lại lái xe dừng ngay trước mặt tôi.

“Lên đi, đưa em về.”

Tôi vẫn đứng yên, không phản ứng.

Anh rất cố chấp, thấy tôi không lên xe, liền lái chậm chậm theo sau.

“Nơi này khó bắt xe lắm, lên đi.”

Nhìn những chiếc taxi lướt qua mà không dừng lại, cuối cùng tôi cũng đành thỏa hiệp.

Lên xe, tôi báo địa chỉ.

Trình Dạng hơi cau mày:

“Đây là khu dân cư, em nhà à?”

“Em mua.”

Anh theo phản xạ liếc tôi:

“Em định về đây phát triển lại à? Thật ra ở nhà cũng tốt, có bác bên cạnh, cũng là chuyện vui.”

Tôi không biết Trình Dạng đang giả vờ không hiểu hay thật sự không biết gì cả.

Từ khi tôi quen biết Trình Dạng đến giờ, mẹ tôi chưa từng đối xử tử tế với tôi dù chỉ một lần.

Kể cả trước mặt , bà cũng chẳng buồn giả vờ tỏ ra thương con.

Có những lúc đau khổ đến tột cùng, tôi từng nghi ngờ… liệu mình có thật sự là con ruột của bà không.

Nhưng đáng tiếc, tôi đúng là con bà sinh ra.

Thấy tôi im lặng mãi, Trình Dạng cũng không gì thêm.

Đến dưới nhà, tôi xuống xe, Trình Dạng cũng bước xuống theo.

Tôi cau mày:

“Anh còn việc gì sao?”

“Anh chỉ yên tâm khi đưa em lên đến tận nhà.”

“Trình Dạng, thật sự không cần đến mức này đâu. Hơn nữa, tôi đã kết hôn rồi.”

Anh vẫn không dao :

“Anh biết em chỉ lấy chuyện kết hôn ra cớ thôi.”

Tôi thở dài.

Tại sao ai cũng không tin chuyện tôi đã kết hôn chứ?

Tôi biết có giải thích thêm cũng không tin, nên dứt khoát không nữa.

Vào thang máy, lên đến tầng, Trình Dạng vẫn đi sau tôi, giữ khoảng cách không gần không xa.

Khi tôi vừa lấy chìa khóa ra, bất ngờ gọi tôi lại:

“Tô Cẩm, thật ra năm đó người thích là…”

Cửa đột nhiên mở ra từ bên trong.

Một người đàn ông cao lớn, dáng người thẳng tắp, vươn tay dài kéo tôi vào lòng.

Ngay khi cúi xuống hôn tôi, hành lang lập tức vang lên tiếng gầm giận dữ của Trình Dạng:

“Chu Dã, đang ?!”

Nhưng Chu Dã hoàn toàn không có ý định dừng lại, ngược lại còn hôn sâu hơn.

Tôi đẩy ra, không nhúc nhích.

Mãi đến khi Trình Dạng nắm lấy tay tôi, định kéo tôi ra, Chu Dã mới dừng lại.

Anh híp mắt, liếc qua Trình Dạng, lời lại với tôi:

“Sao em lại dẫn hắn về theo?”

Tôi Trình Dạng, bình tĩnh :

“Giới thiệu một chút, đây là chồng tôi – Chu Dã.”

Tay bên hông của Trình Dạng siết lại thành nắm , môi mím chặt.

Đó là dấu hiệu sắp nổi giận.

Nhưng chưa kịp phát tác, tôi đã bị Chu Dã bế bổng lên, ôm vào trong nhà.

Anh dùng đôi tay rắn chắc nhấc tôi khỏi mặt đất, đặt thẳng lên bàn ăn.

Người đàn ông cao lớn chống hai tay bên người tôi, cúi đầu :

“Anh đang rất giận.”

Tôi chậm rãi đưa tay lên, bắt đầu tháo cúc áo của .

Chu Dã bàn tay không an phận của tôi trượt vào cổ áo , bật vì tức:

“Em đang định gì thế hả?”

"Em đang dỗ mà."

Lúc này Chu Dã thật sự bật .

Anh ngồi xuống ghế ăn, lại kéo tôi ngồi vào lòng.

“Nói đi, hôm nay chuyện gì có lỗi với lương tâm à, sao lại chủ dỗ thế này?”

Tôi lười nhác, ngón tay thon dài khẽ mơn trớn cơ ngực của qua lớp áo sơ mi.

“Hôm nay là ngày chúng ta đăng ký kết hôn mà, chồng à… nếu lãng phí rồi thì không lấy lại đâu.”

Yết hầu khẽ chuyển , giọng khàn khàn đầy nguy hiểm:

“Được, vừa , vừa .”

Cả đêm hôm đó rốt cuộc đã những gì, tôi chẳng nhớ câu nào.

Chỉ nhớ kỹ… vài tư thế mới mà Chu Dã học gần đây.

Chắc vì hôm nay gặp lại cũ, nên đêm đó tôi ngủ không yên giấc.

Tôi mơ thấy rất nhiều chuyện cũ.

8

Năm tôi học lại thật sự là khoảng thời gian không dễ dàng.

Cộng thêm sự khác biệt vùng miền giữa Nam và Bắc, cơ thể và tâm lý tôi đều rơi vào trạng thái bất ổn.

Ba vừa điều đến đơn vị mới, ngày nào cũng bận tối mắt, chẳng có lúc nào rảnh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...