Một Đời Bên Em – Chương 2

“Tôi là Tô Cẩm,” tôi đáp.

“Là Tô Cẩm à… gì cơ?”

Cô ấy khựng lại, quay phắt đầu lại tôi đầy kinh ngạc:

“Cậu cậu là Tô Cẩm?”

Giọng ấy vang lớn đến mức cả phòng tiệc đều quay đầu sang.

Có ánh mắt kinh ngạc.

Có ánh mắt mơ hồ.

Cũng có cả sự nghi hoặc.

Tôi đối diện với ánh của họ, bình tĩnh chào hỏi.

Cuối cùng, có người phản ứng lại, nhiệt bước tới kéo tôi ngồi xuống.

“Tô Cẩm, tớ là Tống Thính Nhạc – cùng bàn với cậu nè, còn nhớ không?”

Sau khi tôi gật đầu xác nhận, ấy vừa kéo tay tôi vừa quan sát, vừa cảm thán:

“Trời ơi, sao cậu lại trở nên xinh đẹp thế này?”

“Nhìn cái mặt này đi, y như tiên nữ . Nhìn cái eo kìa, bằng một nửa của tớ thôi đấy. Mau dạy tớ bí quyết giảm cân với…”

Lời còn chưa dứt, đã bị một nữ khác ngắt lời:

“Tống Thính Nhạc, cậu ngốc à? Cô ta ngày xưa đâu có như thế này, chắc chắn là dùng công nghệ rồi.”

“Tô Cẩm, cậu phẫu thuật thẩm mỹ đúng không?”

“Xì, đẹp đến mức này chắc tốn bộn tiền nhỉ?”

Tôi mỉm đáp:

“Cảm ơn vì lời khen của cậu.”

Cô ta cau mày:

“Tôi khen cậu lúc nào chứ?”

“Cậu khen tôi xinh, lại còn tôi giàu nữa mà.”

Bầu không khí trong phòng lại rơi vào im lặng.

Sau khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, có một nam định mở lời xoa dịu bầu không khí.

Nhưng đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra.

Trình Dạng và Thẩm Mạn lần lượt bước vào.

Tám năm không gặp, Trình Dạng đã không còn vẻ non nớt ngày xưa, trông chững chạc và điềm đạm hơn nhiều.

Thẩm Mạn thì vẫn rạng rỡ, vui vẻ như trước, vừa vào đã nhanh chóng hòa vào không khí cùng mọi người.

Bỗng có người nhắc đến tôi:

“Thẩm Mạn, em cậu hôm nay cũng đến nè.”

Thẩm Mạn thoáng ngơ ngác:

“Em nào cơ?”

“Tô Cẩm chứ ai.”

Thẩm Mạn bừng tỉnh, đảo mắt quanh một vòng, hờ hững :

“Nó bảo sẽ đến, tôi nghĩ chắc không tới đâu.”

“Có đến mà.” Người kia chỉ về phía tôi. “Kìa, chính là ấy đó.”

Lời vừa dứt, Thẩm Mạn và Trình Dạng đồng loạt về phía tôi.

Ánh đèn trong phòng quá mờ, tôi không rõ nét mặt của họ.

Chỉ thấy cả hai người đều khựng lại, đứng bất .

Một giây... năm giây... mười giây...

Mãi đến ba mươi giây sau, Thẩm Mạn mới lấy lại phản ứng, vội vàng đứng dậy đi tới trước mặt tôi.

“Tô Cẩm?”

Tôi khẽ “Ừ” một tiếng.

Thẩm Mạn mỉm , giọng điệu đầy mỉa mai:

“Tôi sao mấy năm nay em không chịu về, thì ra là đi phẫu thuật thẩm mỹ à?”

“Phải chứ, giờ cũng giống chị em với tôi hơn đấy.”

Có người bên cạnh khẩy:

“Không chừng là chỉnh sửa theo dáng của cậu đó.”

Ngày trước khi tôi còn mập, đã có vài phần giống Thẩm Mạn.

Giờ tôi gầy đi, quả thực lại càng giống hơn.

Cho nên sau khi người đó buông lời, ánh mắt của mọi người tôi lập tức trở nên phức tạp.

Tống Thính Nhạc bỗng lên tiếng:

“Mắt mấy người mù hết rồi à? Rõ ràng là Tô Cẩm xinh hơn! Người ta rồi, cái gì cũng có thể có, chứ tuyệt đối đừng có lòng đố kỵ.”

Thẩm Mạn giận đến mức mất kiểm soát:

“Cậu cái gì thế hả? Tôi thì có gì phải đố kỵ với nó?”

“Vì giờ ấy gầy rồi, đẹp hơn cậu đấy! Lè lưỡi ra mà xem~”

“Cô…” Thẩm Mạn dường như nghĩ ra điều gì đó, rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh.

“Vừa hay chị vẫn chưa chọn phù dâu, Tiểu Cẩm, em phù dâu cho chị nhé.”

Tôi tiếc nuối đáp:

“Em kết hôn rồi.”

Thẩm Mạn cau mày:

“Sao chị chưa nghe em cưới chồng?”

“Hôm nay vừa đi đăng ký kết hôn xong, chưa kịp công bố.”

Mắt Tống Thính Nhạc lập tức sáng rực lên:

“Thật á? Chồng cậu sao tối nay không đến cùng?”

Tôi vừa định trả lời thì nữ lúc nãy móc mỉa lại buông lời châm chọc:

“Nói mà mấy người cũng tin à? Nhìn cái mặt chỉnh sửa tới mức này, không rõ rành rành sao?”

Có người tò mò hỏi:

“Không rõ gì cơ?”

“Cô ta biết Trình Dạng thích Thẩm Mạn, nên mới chỉnh sửa giống Thẩm Mạn chứ gì. Không phải là muốn quay lại với Trình Dạng à?”

Tôi ta thật sâu, bình tĩnh :

“Tôi thật sự kết hôn rồi, giấy đăng ký kết hôn vẫn còn trong túi xách.”

Cô ta nhạt:

“Mọi người đi, đi, đến giấy tờ giả ta cũng chuẩn bị kỹ càng như , ý đồ chẳng phải rõ rành rành rồi sao?”

Ánh mắt của mọi người mỗi người một kiểu, có nghi ngờ, có soi mói.

Tôi không muốn phải chứng minh gì hết, liền đứng dậy :

“Mọi người cứ tiếp tục, tôi xin phép một lát.”

Sau khi chỉnh lại trang phục trong nhà vệ sinh, tôi phát hiện điện thoại có một tin nhắn chưa đọc:

【Vợ ơi, tới rồi, em đang ở đâu?】

Tôi cong môi nhắn lại:

【Em ra ngay.】

4

Từ nhà vệ sinh bước ra, lúc đi ngang qua một phòng nghỉ, cánh cửa chỉ khép hờ.

Tôi vô thức liếc , liền thấy Thẩm Mạn đang đỏ mắt, níu lấy vạt áo Trình Dạng.

“Tôi không cho đi tìm Tô Cẩm!”

Sắc mặt Trình Dạng u ám:

“Em đừng loạn nữa có không?”

“Vậy hứa với em, sẽ không gặp riêng Tô Cẩm.”

“Tôi chỉ ra ngoài hút điếu thuốc thôi.”

Thẩm Mạn vừa khóc vừa :

“Tô Cẩm vừa bước ra, đã lập tức đi theo. Nếu em không đuổi theo, chắc giờ này đang ôn lại xưa với ta rồi đúng không?”

Trình Dạng lộ vẻ mệt mỏi:

“Tôi đã là giữa tôi và ấy chẳng có gì. Sao em cứ không tin?”

Thẩm Mạn khóc đến đáng thương:

“Lúc nãy ấy suốt. Nghe thấy ấy kết hôn, cái ly trong tay suýt nữa bị bóp nát. Trình Dạng, rõ ràng là vẫn chưa quên ấy!”

“Tám năm rồi, chưa từng ngừng tìm ấy. Anh dám trong lòng không có ấy không…”

“Đủ rồi.” Trình Dạng lạnh lùng cắt ngang.

“Nếu em muốn ầm lên cho cả thiên hạ biết, thì cứ việc tiếp tục đi…”

Tôi không nghe nữa.

Trở lại phòng tiệc, tôi quanh một vòng.

Không thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu cả.

Tống Thính Nhạc kéo tôi ngồi xuống:

“Tô Cẩm, cậu biết ai vừa đến không?”

“Ai thế?”

“Chu Dã!”

Tôi hơi sững người, rồi nghe ấy thẫn thờ tiếp:

“Không ngờ hôm nay ấy cũng đến… Cả đời này thấy gương mặt thần thánh đó một lần nữa, chết cũng mãn nguyện rồi.”

Tôi bật vì vẻ mặt khoa trương của ấy:

“Cậu quá rồi đấy.”

“Thật mà, nếu không tin thì lát nữa cậu xem!”

Đang dở, cửa phòng bỗng bị đẩy ra.

Trình Dạng bước vào trước, không thấy Thẩm Mạn đâu cả.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...