Một Đời Bên Em – Chương 1

Cậu tôi thầm thích suốt 3 năm cấp 3 – Trình Dạng – vừa tỏ với tôi.

Tôi còn chưa kịp gật đầu đồng ý, thì chị đã nhạo:

“Đừng là mày tin thật đấy nhé? Cái dáng người 75 ký của mày, không tự biết mình là ai à?”Tôi xấu hổ quay người định rời đi.

Trình Dạng lại :

“Tớ thích cậu, không liên quan gì đến ngoại hình của cậu cả.”

Tôi tin ấy.

Nhưng sau đó, tôi tận mắt thấy ta và chị tôi hôn nhau say đắm.

Tôi không một lời nào, lặng lẽ theo ba đến miền Bắc.

Tám năm sau, trong buổi họp lớp, tôi và ta gặp lại nhau.

Giờ tôi đã giảm cân thành công.

Trình Dạng chen qua đám đông, tìm đến chỗ tôi.

“Chúng ta chuyện một chút nhé?”

Tôi về phía người đàn ông đứng sau ta – trầm tĩnh, điềm đạm – rồi nghiêm túc lắc đầu.

“Không đâu, chồng tôi sẽ ghen đấy.”

1

“Nghe lần này Tô Cẩm cũng sẽ tới buổi họp lớp.”

“Cô ấy chẳng phải chưa từng tham gia họp lớp bao giờ à?”

“Chắc thấy Trình Dạng đính hôn với chị ấy rồi nên mới hối hận đó.”

“Có gì mà phải tiếc chứ, ai mà chẳng biết hồi đó Trình Dạng tỏ với ta chỉ vì cãi nhau với chị ấy.”

“Hơn nữa lúc đó ta béo như con heo, Trình Dạng sao mà có thể thích nổi.”

Tay tôi khựng lại trước cửa phòng.

Suốt 8 năm qua, chuyện Trình Dạng tỏ với tôi luôn bị đem ra trò .

Ngay cả mẹ tôi cũng hay lấy chuyện đó ra để sỉ nhục tôi:

“Con có soi gương không đấy? Người ta Trình Dạng vừa đẹp trai, học giỏi, gia thế tốt, sao có thể thích con ?”

“Nó thích con mà con cũng tin à?”

Thấy tôi im lặng, bà lại tiếp:

“Mẹ cảnh cáo con, dẹp hết mấy ý nghĩ vớ vẩn trong đầu đi.”

“Nó với chị con là một cặp trời sinh, sớm muộn gì cũng cưới nhau thôi, con đừng mơ mộng nữa.”

Lúc đó tôi mới biết, chị tôi – Thẩm Mạn – đang Trình Dạng.

Chỉ có tôi là không biết, còn lại ai cũng rõ.

Nhưng Thẩm Mạn kiêu ngạo, Trình Dạng cũng tự cao.

Hai người thường xuyên cãi nhau, chẳng ai chịu nhường ai trước.

Hôm Trình Dạng tỏ với tôi, họ lại vừa cãi nhau.

Lần đó là lần gay gắt nhất.

Trình Dạng tức giận :

“Cho dù phải ở với con heo, tôi cũng không quay lại với Thẩm Mạn!”

Thẩm Mạn lạnh:

“Vậy thì đi mà quen với Tô Cẩm đi!”

Điều mà chị tôi không ngờ tới là, Trình Dạng thật sự đã tỏ với tôi.

Càng không ngờ hơn, tôi lại tin lời cậu ta một cách chân thành.

Trong suốt một tháng nhau, Trình Dạng đối xử với tôi hết sức dịu dàng.

Mua bữa sáng, mua nước đường đỏ, còn giúp tôi học thêm.

Tôi tin chắc rằng cậu ấy thật lòng thích mình.

Ngày tôi nhận ra mọi chuyện, là một Chủ nhật đầy nắng.

Tôi vừa xong bài tập, đang đứng bên cửa sổ xa xăm.

Thì thấy dưới tán cây to, Trình Dạng và Thẩm Mạn đang hôn nhau say đắm.

Tôi lặng lẽ một lúc, sau đó cầm điện thoại lên gọi cho Trình Dạng.

Dưới gốc cây, Trình Dạng cuống cuồng đẩy Thẩm Mạn ra, rồi giả vờ bình tĩnh bắt máy.

“Có chuyện gì ?”

“Trình Dạng,” tôi , “mình chia tay đi.”

2

Lúc mẹ biết tôi sẽ theo ba ra Bắc, tôi đang dọn dẹp đồ đạc.

Bà ta đổ hết vali tôi vừa sắp xếp gọn gàng xuống đất.

Giống như phát điên, bà gào lên chất vấn tôi, mắng tôi là đồ vong ân bội nghĩa.

“Mẹ nuôi mày lớn từng này, mày đi là đi, sao lúc bọn tao ly hôn mày không theo ông ta luôn đi?”

Thẩm Mạn đứng bên cạnh thêm dầu vào lửa:

“Mẹ, con đã rồi mà, nó không chịu mang họ mẹ, chắc chắn có suy tính riêng…”

Chưa hết câu, mẹ đã cắt ngang:

“Nó còn tính toán gì? Theo cái ông bố vô dụng ấy, nó tưởng có thể sống sung sướng như bây giờ chắc?”

Năm đó, khi mẹ và ba ly hôn, bà nhất quyết phải giành quyền nuôi cả hai chị em tôi.

Nhưng trong mắt bà, lúc nào cũng chỉ có Thẩm Mạn.

Đồ ăn ngon, bà luôn để Thẩm Mạn ăn trước.

Váy đẹp, cũng cho Thẩm Mạn chọn trước.

Chỉ đến bữa cơm, đợi họ ăn xong, bà mới đẩy phần thừa sang cho tôi.

Bắt tôi ăn sạch sẽ, không để dư.

Lâu dần, tôi càng lúc càng béo.

Mẹ thì ngày càng ghét bỏ tôi hơn.

“Cùng một cha một mẹ sinh ra, mà sao mày chẳng giống cái gì cả.”

“Hồi đó lẽ ra không nên sinh mày ra, đúng là thứ khiến người ta mất mặt!”

Mẹ luôn thiên vị Thẩm Mạn từ nhỏ.

Chị ấy xinh đẹp, học giỏi, quan trọng nhất là hát hay, múa giỏi, lại khéo miệng.

Còn tôi chỉ là một mọt sách cứng nhắc, nhàm chán, lại còn béo.

Không ai muốn với tôi.

Trình Dạng là người đầu tiên chủ đến gần tôi.

Tôi từng nghĩ, cậu ấy sẽ là ánh sáng cứu rỗi cuộc đời tôi.

Nhưng cuối cùng, cậu ta lại để tôi đứng dưới mưa một mình.

Hôm đó, Trình Dạng hẹn tôi sau giờ tan học ra sân thể thao gặp.

Tôi chờ đến tận lúc vào học tiết tối, vẫn không thấy cậu ấy đâu.

Về đến nhà, tôi mới biết Thẩm Mạn bị trẹo chân.

Người cõng chị ấy về chính là Trình Dạng.

Khi tôi bước vào, cậu ấy đang cẩn thận bôi thuốc cho Thẩm Mạn.

Ánh mắt chăm , đến mức tôi đến gần mà cũng không nhận ra.

Thẩm Mạn thấy tôi, giả vờ đáng thương :

“Trình Dạng chỉ vì thấy chị bị thương tội nghiệp nên mới giúp thôi, em sẽ không giận đâu nhỉ?”

Tôi không trả lời.

Chị ta lại rưng rưng mắt:

“Xin lỗi, lần sau nếu chị có bị thương, sẽ không phiền Trình Dạng nữa đâu.”

Mẹ từ trong phòng đi ra, thấy Thẩm Mạn mắt đỏ hoe, chẳng hỏi han gì, lập tức kéo tôi vào phòng rồi mắng xối xả:

“Nếu không phải vì mày cứ bám lấy Trình Dạng suốt ngày, thì chị mày đã không bị ngã trên đường về một mình rồi!”

“Mày kỹ lại Trình Dạng đi, trong mắt nó chỉ có chị mày thôi. Mày thật sự nghĩ nó thích mày à? Nó chỉ đang giỡn với mày thôi.”

“Từ hôm nay, đừng qua lại với Trình Dạng nữa, nghe rõ chưa?”

Tôi đứng ngây người mẹ:

“Nhưng… là Trình Dạng chủ tỏ với con mà.”

“Bọn nó chỉ đang giận dỗi nhau thôi, mày cũng tin thật à?”

Mẹ đảo mắt tôi từ đầu đến chân, mặt hiện rõ vẻ khinh ghét:

“Mày lại mình đi, rồi lại chị mày xem. Dù là đứa mù cũng không chọn mày đâu.”

Tôi không nhớ rõ mình đã ra khỏi phòng đó như thế nào.

Chỉ nhớ rằng, vừa mở cửa ra, liền thấy ba đang thở hổn hển chạy đến.

Khoảnh khắc đó, nước mắt tôi không kiềm mà tuôn rơi.

Sau khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, ba giận đến mặt mày tái mét, chửi ầm lên.

Không thèm quan tâm mẹ ngăn cản ra sao, ba lập tức dẫn tôi rời khỏi nhà, không hề ngoảnh lại.

Lần đi đó kéo dài suốt 8 năm.

Dạo gần đây, họ gọi điện đến.

Nói rằng Trình Dạng và Thẩm Mạn sắp kết hôn.

Người gọi là Thẩm Mạn.

“Tô Cẩm, em và ba về dự đám cưới chị nhé. Không có hai người, đám cưới của chị sẽ không trọn vẹn.”

Tôi im lặng hồi lâu rồi mới đáp:

“Được.”

3

“Ê, cậu cũng đến dự họp lớp à? Sao còn chưa vào trong?”

Tiếng của người bên cạnh kéo tôi trở về thực tại.

Tôi khẽ gật đầu.

Cô ấy đẩy cửa bước vào, vừa đi vừa hỏi:

“Tớ thấy cậu trông lạ quá, cậu tên gì ?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...