11
Tôi rơi xuống một đống đệm xốp và phải mất vài phút mới bình tĩnh lại, bắt đầu quan sát xung quanh.
Đây là một không gian kín, cách mặt đất khoảng hai, ba mét.
Không có thang.
Khó mà thoát ra .
Rõ ràng, Giang Kế Chu đã đến đây trước đó, ta nhanh chóng đứng dậy, mở tủ và lấy ra một chiếc ống tiêm.
Bản năng của loài vật khiến tôi cảm nhận nguy hiểm.
Tôi đứng yên tại chỗ, giọng lạnh lùng:
“Giang Kế Chu, định gì?”
Giang Kế Chu không quay đầu lại, vẫn tiếp tục nghịch mấy chai lọ:
“Giang Phùng, em có biết về ‘nhân ’ không?”
“Nhân ? Ai mà không biết chuyện đó—”
Nói đến đây, tôi bỗng dưng khựng lại, mắt nheo lại:
“Anh đang về loại nhân nào?”
Giang Kế Chu khẽ :
“Đương nhiên không phải nhân của Thái Lan.”
Nghe câu trả lời này, một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi.
Giọng tôi trở nên lạnh băng:
“Ồ, đang đến loại nhân nào?”
Giang Kế Chu quay người lại, ánh mắt lướt từ đầu đến chân tôi:
“Tất nhiên là loại có tai, có đuôi. Trong mắt bây giờ, em chính là một tiểu nhân
với đôi tai cáo và cái đuôi cáo.”
Cả người tôi đơ cứng lại, không tin nổi mà Giang Kế Chu.
Điều khiến tôi sốc không chỉ là việc ta biết tôi là cáo, mà còn là chuyện ta
đang dính líu đến những việc bẩn thỉu liên quan đến nhân .
Dù Cục Quản Lý Yêu Quái và chính phủ loài người đã cấm việc kết hợp giữa loài và
con người, vẫn có những kẻ ngầm thực hiện.
Con cái của họ thường không phải là người cũng chẳng phải , gọi là nhân .
Tỷ lệ xuất hiện của loại sinh vật này rất thấp, nhiều người vẫn liều lĩnh theo đuổi chuyện đó.
May mắn là số lượng quái rất ít, và những người sẵn sàng kết hợp với quái còn ít hơn.
Những đứa trẻ nhân bất hợp pháp thường có nơi nuôi dưỡng đặc biệt để có thể lớn lên an toàn.
Nhưng vài năm gần đây, một số kẻ đê tiện trong Cục Quản Lý Yêu Quái và chính phủ đã bắt
đầu nhắm đến những nhân này.
Họ bắt đầu mua bán nhân một cách bí mật, biến chúng thành thú cưng, thậm chí còn
những chuyện kinh khủng hơn.
Để thỏa mãn ham muốn của tôi, họ đã phát triển một loại thuốc đặc biệt, có thể biến
quái bình thường thành nhân .
Tôi lạnh lùng :
“Vậy nên, bây giờ cũng định biến tôi thành nhân ?”
Giang Kế Chu lắc lắc ống tiêm trong tay:
“Đúng rồi, cáo nhỏ thông tôi.”
Tôi bật nhạt:
“Thế thì thử xem.”
Vừa dứt lời, tôi định biến trở lại nguyên hình.
Nhưng ngay lập tức, cảm giác yếu ớt lan khắp cơ thể, khiến tôi ngã quỵ xuống đất.
Tai cáo và đuôi cáo của tôi bắt đầu hiện ra. Cảm giác nóng bừng ở bụng dưới tôi
biết rằng ta đã bỏ thuốc vào người tôi.
“Ồ, thuốc phát huy tác dụng rồi hả? Tiểu hồ ly, em không biết đâu, để tìm loại
hương kích thích đặc biệt chỉ hiệu quả với quái, đã tốn bao nhiêu công sức.”
Giang Kế Chu ranh mãnh, bước về phía tôi.
Hương kích thích…
Chính là nước hoa của Giang Kế Chu.
Tôi quá chủ quan.
“Anh còn tốn công đưa em vào chương trình này, tiểu hồ ly phải biết ơn đấy.”
Thì ra là do ta .
Tên Hồ quản lý đúng là phản bội!
tôi ngẩng đầu ta, hỏi:
“Tại sao lại chọn tôi?”
Giang Kế Chu ngồi xổm trước mặt tôi, vuốt tai cáo của tôi:
“Người lớn đã chỉ đích danh em, chỉ theo lệnh thôi.”
Người lớn? Biết thân phận tôi chỉ có thể là những kẻ đứng đầu giới quái.
Thật ghê tởm, đồng loại mà cũng ra tay hãm nhau.
“Thật đáng tiếc, vốn dĩ rất thích em, tiếc là em là quái, người và
vốn không thể ở cùng nhau.”
Nói rồi, ta chuẩn bị tiêm ống thuốc vào tôi.
Tôi khẽ nhếch miệng .
Nhanh như chớp, tôi túm lấy cổ tay ta và bẻ ngược ra sau.
“Aaaa!”
Ngay sau đó, tôi đá ta bay xa.
“Bùm!”
Cáo mà không phát uy, thì nghĩ tôi là mèo con à!
Tôi đứng dậy, giẫm mạnh lên ngực ta.
“Giang Kế Chu, ai cho cái gan dám đơn độc đấu với quái?”
Huống chi là một con quái cao tận 1m8!
Giang Kế Chu phun ra vài ngụm máu, vẻ mặt không thể tin :
“Sao có thể? Sao có thể? Em rõ ràng đã trúng hương kích thích của mà!”
“Hừ, đồ ngốc, có thuốc, thì tôi cũng không có thuốc chắc?” tôi không nhịn
, lại đá ta thêm vài cái nữa.
Nghĩ lại, cũng phải cảm ơn kẻ đã bỏ thuốc vào Du An hôm trước.
Sáng nay, trước khi ra ngoài, Du An dỗ dành tôi ăn một viên kẹo.
Lúc đó tôi không biết là gì, mãi đến chiều khi ấy đến, mới giải thích cho tôi.
Nghĩ đến đây, cơn giận trong lòng tôi lại dâng lên.
Tên này rõ ràng đã biết từ lâu tôi là cáo, mà vẫn cứ bộ, lừa gạt tôi như giỡn.
Tôi chẳng khác gì một tên hề diễn trò trước mặt ta.
Khốn thật!
“Du An, có định đến hay không?” tôi gắt giọng, đầy thiếu kiên nhẫn.
Ngay lập tức, giọng Du An vang lên từ chiếc đồng hồ:
“Bé cưng, đang đến đây!”
Từ khi Giang Kế Chu mời tôi, tôi và Du An đã ở chế độ đàm thoại.
Và đồng hồ của tôi cũng đang ghi hình lại mọi thứ.
Trên trần nhà phát ra tiếng “cạch” một cái.
Một sợi dây thừng rơi xuống.
Du An trượt xuống ngay lập tức.
Anh ấy ôm chặt lấy tôi, không ngừng hôn tới tấp:
“Bé cưng, bé cưng, lo muốn chết!”
Bị ấy , cơn giận trong lòng tôi cũng tiêu tan phần nào.
tôi giơ tay ôm lại ấy.
Nhưng lại không để ý có kẻ nào đó đang lén lút gì đó…
“Ưm~”
Cơ thể tôi khẽ run, bất ngờ mềm nhũn dựa vào vòng tay của Du An.
“Dừng tay!”
Tên đàn ông này lại dám nắm đuôi của tôi!
12
Sau sự cố với Giang Kế Chu, chương trình tạm thời không thể tiếp tục ghi hình.
Việc căn nhà có mật thất đã cho thấy một số thành viên của ekip chương trình có liên quan đến Giang Kế Chu.
Vì thế, những người mà Du An dẫn theo bắt đầu tiến hành thẩm vấn từng người một.
Ban đầu, tôi cứ nghĩ họ là gia nhân của thiếu gia.
Không ngờ họ lại là những công bộc của nhà nước.
Đối mặt với thông báo công khai của ekip chương trình về việc “Tạm dừng ghi hình do sự
cố kỹ thuật với thiết bị livestream”, cư dân mạng có chút nghi ngờ.
Nhưng sau đó, mọi chuyện nhanh chóng bị dẹp yên.
Đặc biệt là sau khi Du An đăng một bài trên Weibo, chẳng ai còn ý đến vụ việc nữa.
V Du: 【Tôi? Tra nam? Chỉ là trò chơi ái thôi, hiểu không!】
Kèm theo hình ảnh: 【Ảnh hôn nhau của tôi và ấy.】
Bình luận:
【…】
【…】
【Muốn chửi thề quá…】
【Cho tôi theo với!】
【Thì ra bọn tôi chỉ là một phần trong màn chơi của họ thôi!】
【Aaaaaa!!! Cặp đôi của tôi thành thật rồi!】
【Vậy là kim chủ của Giang Phùng cũng là Du An à?】
【Kim chủ cái gì chứ! Họ đang nhau thật sự đó!】
Cùng lúc đó, tôi cũng nhận không ít lời xin lỗi từ tài khoản nhỏ của tôi.
【Chậc, đúng là tiên tri rồi!】
【Thầy giáo đúng là có mắt tinh tường.】
【Thầy giáo thấu tất cả từ một ánh .】
…
Tôi tựa vào lòng Du An, lướt xem một lúc những bình luận, rồi đột nhiên bỏ điện thoại
xuống và hỏi:
“Anh biết em là hồ ly từ khi nào?”
Du An nhướng mày:
“Từ một năm trước.”
“Một năm trước?”
tôi nhíu mày nghĩ ngợi:
“Một năm trước chúng ta chưa từng gặp nhau mà.”
Du An tiếp tục nhắc:
“Là ở rừng trúc Nam Trúc Hải.”
Nam Trúc Hải?
Khu rừng trúc của tộc quái.
tôi chợt nhớ ra rằng tôi đã từng đưa đồ ăn cho một con sói trong khu rừng đó:
“À, là con sói lông xám đó à?”
Khuôn mặt Du An tối sầm lại:
“Sói lông xám cái gì chứ! Anh là sói bạc! Sói bạc! Khi đó đang bị truy đuổi nên
hơi bẩn chút thôi.”
tôi vội vàng dỗ dành, hôn lên cằm Du An:
“Nhưng lúc đó em đang ở dạng hồ ly mà, sao nhận ra em?”
Sắc mặt Du An dịu lại, nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt tôi:
“Đôi mắt, bé cưng, đôi mắt của em rất đặc biệt.”
“Thế sao lúc đó không đến tìm em?”
“Anh có nghĩ đến, lúc đó trạng buôn bán nhân quá nghiêm trọng, bố
lại bị thương, không có thời gian.”
Hôm nay tôi mới biết rằng bố của Du An là phó cục trưởng Cục Quản Lý Yêu Quái.
“Nhưng đúng là may mắn, tiểu hồ ly mà luôn mong nhớ lại tự tìm đến .”
Du An , vuốt nhẹ lên mũi tôi.
tôi nắm lấy tay Du An:
“Du An, sau này em sẽ giúp bắt kẻ xấu, không?”
Du An đầy cưng chiều:
“Được, chúng ta sẽ cùng nhau cứu những nhân nhỏ.”
Mấy trăm năm nay tôi chỉ thích nằm im hưởng thụ.
Nhưng giờ đây, tôi muốn cùng người của tôi cứu giúp những đồng loại.
tôi hy vọng những kẻ như Giang Kế Chu, dù là người hay quái, đều sẽ bị trừng thích đáng.
-Hết-
Bạn thấy sao?