9
Giang Thụ rất hiếm khi nổi giận.
Thường ngày, gọi tôi là “con khỉ nhỏ” cũng chỉ để với tôi.
Nhưng tôi đã từng chứng kiến cậu ấy thật sự nổi giận, chỉ hai lần.
Một lần là hôm cậu ấy đá bay thùng rác.
Lần kia là khi tôi bị vài tên côn đồ trong lớp vu oan rằng tôi ăn cắp sách bài tập của bọn chúng.
Đó là một quyển sách bài tập giống hệt của chúng, tôi vừa mới mua, còn chưa kịp viết tên.
Tên cầm đầu cầm quyển sách bằng ngón cái và ngón trỏ, nhếch môi chế giễu: “Cậu bảo đây là sách của cậu á? Dựa vào đâu?”
Tôi cạn lời, không thể thanh minh.
Lúc đó, Giang Thụ bước ra: “Là của ấy. Nếu không tin thì mở đến trang 108, trên đó có ghi của tôi.”
Người bên cạnh giật quyển sách, lật đến trang 108. Quả nhiên có vài dòng ghi những lỗi thường gặp trong bài kiểm tra.
Tên côn đồ mặt xám xịt, vẫn mỉa mai: “Chả trách người ta bảo hai đứa mày ăn chung, học chung. Biết đâu buổi tối còn ngủ chung ấy chứ! Nhưng mà Mộ Vi Vi vừa xấu xí lại vừa quê mùa, mày cũng hạ mình cơ à, Giang đại nam thần?”
Câu còn chưa dứt, thì hắn đã ăn một cú vào mặt.
Người ra tay chính là Giang Thụ.
Giang Thụ tức giận mà đánh người là điều khiến tôi không ngờ tới, đến mức tôi còn chẳng kịp ngăn cậu ấy.
Cậu ấy lao vào đè tên kia xuống đất, tung hết cú này đến cú khác. Tên kia không có cơ hội phản kháng.
Chỉ đến khi tôi kéo tay áo Giang Thụ, khóc lóc : “Đừng đánh nữa…” cậu ấy mới dừng lại, quay đầu tôi.
Sau đó, cậu ấy dùng bàn tay đầy mồ hôi nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt tôi.
Giáo viên đã gọi cả phụ huynh của Giang Thụ và tên kia đến.
Tôi đứng ngoài văn phòng, nghe tiếng mẹ của tên kia gào thét, cầu Giang Thụ phải trả tiền viện phí.
Giọng trầm và lạnh lùng của Giang Thụ vang lên: “Viện phí tôi sẽ trả, cậu ta phải xin lỗi Mộ Vi Vi.”
“Dựa vào đâu mà tôi phải xin lỗi?”
“Dựng chuyện bịa đặt về người khác, cậu không thấy nên xin lỗi sao?” Giang Thụ hỏi thẳng.
Giọng tên kia bắt đầu nhỏ dần.
Lúc này, Lâm Sở San đi từ cuối hành lang đến.
Mắt ấy đỏ hoe, đặt cuốn sách bài tập vào tay tôi.
“Thật không hiểu sao cậu ấy lại thích…”
Lâm Sở San nửa chừng rồi ngừng lại, cúi đầu rơi nước mắt.
Câu của ấy không rõ nghĩa, tôi cũng không hiểu muốn gì.
Khi mở cuốn bài tập ra, tôi thấy trên trang bìa có một dòng chữ viết bằng tiếng Anh: “Why is a raven like a writing-desk?”
Đó là nét chữ quen thuộc của Giang Thụ.
10
Lâm Sở San muốn thử món kem dâu trong căng tin trường tôi.
Vì , tôi đã mời ấy món kem 30 tệ – thứ mà bình thường tôi còn chẳng dám mua.
Cô ấy nhanh chóng múc từng muỗng lớn, rồi ngay lập tức ăn phần ngọt nhất.
Thật ra, mối quan hệ giữa tôi và Lâm Sở San rất bình thường, không quá thân thiết.
Sau một hồi lưỡng lự, tôi lúng túng mở lời: “Gần đây cậu thế nào?”
Cô ấy ngẩn ra vài giây, rồi đột nhiên mỉm : “Cậu đang muốn thăm dò hình của địch à?”
Tôi sững người.
Tôi nào dám coi mình là địch của Lâm Sở San?
Cô ấy xinh đẹp, tính cách tốt, đa tài, thậm chí còn thông minh. Nếu đặt vào tiểu thuyết, thì ấy chắc chắn sẽ là nữ chính hoàn hảo.
Còn tôi? Có lẽ chỉ là một nhân vật quần chúng vô danh.
“Bây giờ cậu xinh lắm.” Lâm Sở San chống cằm, tôi.
Tôi thề với trời, một đại mỹ nhân khen đẹp khiến tôi suýt tưởng là ấy đang châm chọc mình. Nhưng ánh mắt ấy thật lòng đến mức tôi không thể nghi ngờ.
Cô ấy tiếp: “Cậu đẹp thế này, bảo sao Giang Thụ thích cậu như .”
“Không có đâu.” Tôi lúng túng cúi đầu.
Lâm Sở San khúc khích: “Thật sao? Nếu thì tôi sẽ giành Giang Thụ về tay mình đấy.”
“Cậu ấy vốn chưa bao giờ thuộc về tôi.”
Khi câu này, tôi không dám thẳng vào mắt Lâm Sở San.
“Nếu , thì Giang Thụ đúng là… đặt sai niềm tin rồi.”
Lâm Sở San đẩy điện thoại của ấy về phía tôi.
Trên đó là một bài đăng trên trang cá nhân của Giang Thụ: “Why is a raven like a writing-desk?”
Ảnh đi kèm là hình chụp góc nghiêng của tôi, có vẻ như chụp lén.
Bên dưới là những bình luận của đám cấp hai, toàn là những câu như “Chúc mừng cậu đã đạt điều mong muốn.”
Tôi sang Lâm Sở San.
Cô ấy vẫn , trong mắt lại ngấn nước.
Đúng lúc này, có một bàn tay nắm lấy cánh tay tôi.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy Giang Thụ đã quay lại.
Cậu ấy xách theo một túi bánh cuốn nướng – món ăn thích của tôi ở căng tin số ba.
“Tôi phải đưa mình đi rồi.” Giang Thụ .
Lâm Sở San vẫy tay với tôi: “Tạm biệt nhé.” Mà không thèm chào Giang Thụ.
Khi tôi vừa bị Giang Thụ kéo đi, Lâm Sở San bỗng gọi với lại: “Xin lỗi cậu, Vi Vi, vì những lời mình từng trước đây.”
11
Trên đường về ký túc xá, Giang Thụ dúi túi bánh cuốn nướng vào tay tôi: “Ăn đi.”
Nhìn thấy tâm trạng cậu ấy không tốt, tôi chẳng dám cãi lời, chỉ biết cúi đầu ăn bánh.
Đột nhiên cậu ấy lại bực bội quát: “Cậu không thể ăn chậm lại à!”
Cái tên này đúng là chuyện bé xé ra to.
Giang Thụ quay người, đi tới máy bán hàng tự mua một chai nước.
Từ hồi cấp ba cậu ấy đã cao lên rất nhiều, giờ cũng phải cao gần mét chín.
Nhìn cậu ấy cúi người lấy đồ uống, tôi lén quan sát. Đôi chân dài, eo thon, quả thật rất đẹp.
Cậu ấy mở nắp chai nước, rồi đưa chai nước đến trước mặt tôi: “Uống đi, đừng để mắc nghẹn.”
Chúng tôi ngồi xuống bên bồn hoa.
Một lúc sau, Giang Thụ lên tiếng: “Lâm Sở San từng gì với cậu à?”
Nói thật, tôi chẳng nhớ Lâm Sở San đã gì. Hình như ấy chưa từng điều gì phạm tôi.
Tôi lắc đầu.
Cậu ấy im lặng một lát, rồi : “Hôm nay tôi cờ gặp ấy thôi. Tôi cũng không biết ấy đến đây gì.”
Tôi đưa điện thoại cho cậu ấy xem bài đăng của Lâm Sở San: “Cô ấy bảo đến gặp người con trai mà ấy thích.”
Mặt Giang Thụ lập tức tối sầm lại.
Tôi hỏi: “Cậu thực sự không thích Lâm Sở San à? Nếu tôi là con trai, tôi cũng thích ấy. Nếu cậu lo ấy hiểu lầm, tôi có thể giải thích với ấy rằng chúng ta chỉ đang giả người thôi.”
Mặt Giang Thụ càng đen hơn.
Đột nhiên cậu ấy đứng bật dậy, lớn: “Mộ Vi Vi! Cậu đừng đẩy tôi ra nữa!”
Câu này khiến mọi người xung quanh đều về phía chúng tôi.
Trong phút chốc, chúng tôi đã trở thành tâm điểm của sự ý.
“Cậu gì ?” Tôi ra hiệu cho cậu ấy hạ giọng.
Nhưng Giang Thụ ngay sau đó đã một việc khiến tôi cả đời không quên.
Cậu ấy quỳ một chân xuống trước mặt tôi, nâng mặt tôi lên, và hôn tôi.
Tôi cứng đờ người, còn chưa kịp phản ứng, thì cậu ấy đã thì thầm: “Hôm nay Lâm Sở San tỏ với tôi, tôi đã từ chối. Cậu biết tại sao không?”
“Ờ… Ờ.” Tôi bị sốc đến mức chỉ biết đáp một chữ “ờ”.
Cậu ấy lại nhẹ nhàng hôn tôi một cái nữa: “Mộ Vi Vi, hãy lắng nghe trái tim tôi.”
12
Tôi lại nổi đình nổi đámlần nữa.
Lần này là vì bức ảnh Giang Thụ hôn tôi giữa nơi công cộng đăng lên diễn đàn trường.
Thậm chí bài đăng này còn hot hơn cả những bài đăng trước đây về chuyện tôi theo đuổi Nguyên Hạo.
“Ánh mắt Giang Thụ Mộ Vi Vi như thể kéo tơ ra luôn ấy…”
“Giang Thụ, cậu đừng sâu đậm quá.”
Tôi chỉ biết dùng hai tay che khuôn mặt đang nóng bừng của mình.
Giang Thụ cậu ấy đã từ chối lời tỏ của Lâm Sở San, tôi vẫn đầy hoài nghi.
Trong mắt tôi, Lâm Sở San chính là hình mẫu lý tưởng của mọi chàng trai.
Hồi cấp hai, tôi thậm chí còn bắt chước ấy.
Có lần, tôi ở nhà buộc tóc đuôi ngựa lệch giống ấy, mẹ tôi mặt tôi to, không hợp chút nào.
Tôi khóc lóc tháo tóc ra, rồi đi cắt ngắn.
Sau khi Giang Thụ hôn tôi, cậu ấy đã không liên lạc với tôi mấy ngày liền.
Lúc này, Lâm Sở San gửi tin nhắn cho tôi: “Cậu nên đọc truyện Alice ở xứ sở diệu kỳ. Thì câu hỏi trong cuốn sách bài tập sẽ có câu trả lời.”
Giang Thụ dường như rất thích câu “Why is a raven like a writing-desk?”.
Cậu ấy không chỉ viết trong cuốn sách bài tập của tôi, mà cậu ấy còn đăng lên trang cá nhân.
Vốn tiếng Anh ít ỏi của tôi không cho phép tôi hiểu tại sao con quạ lại giống cái bàn viết.
Thế là tôi chọn một buổi chiều nắng đẹp để đọc cuốn sách đó.
Khi đọc xong, tôi đã khóc như mưa.
Alice đã cho tôi biết câu trả lời cho câu hỏi:“Why is a raven like a writing-desk?”
“Because I love you.”
“Tại sao con quạ lại giống cái bàn viết?”
“Vì tớ thích cậu.”
13
Thật ra tôi biết mình thích Giang Thụ từ rất lâu rồi.
Bạn cùng phòng từng , với những điều kiện của Giang Thụ, dù là người mê vẻ bề ngoài hay trí tuệ đều sẽ cậu ấy.
Nhưng việc tôi thích cậu ấy lại chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, chẳng liên quan gì đến vẻ ngoài hay trí thông minh cả.
Đó là khi tôi vừa mới có kinh nguyệt lần đầu tiên, tôi còn chưa biết cách xử lý khi máu xuất hiện nhiều vào mỗi tháng.
Tan học, một học vỗ vai tôi, nhắc nhở: “Này, hình như bị thấm ra rồi.”
Tôi đưa tay sờ thử vào quần, cảm giác ướt át khiến tôi chết lặng.
Những ánh mắt kỳ lạ xung quanh, thậm chí là tiếng khúc khích của đám con trai, như những con sóng ập tới.
Trong cặp tôi không có vật dụng nào để có thể xử lý , tôi đành chỉ biết trốn vào góc khuất, hy vọng mọi người nhanh chóng về nhà.
Bầu trời dần tối lại.
Tôi vừa xấu hổ vừa tủi thân, ngồi khóc thút thít.
Lúc đó, giọng của Giang Thụ vang lên trên đầu tôi: “Sao cậu chưa về nhà?”
Tôi ngại đến mức không thể lời nào, chỉ lắc đầu, không dám mở miệng.
Nhưng dường như Giang Thụ đã biết chuyện gì đã xảy ra với tôi.
Cậu ấy cởi chiếc áo khoác đồng phục, dang ra phía sau tôi: “Đứng lên đi.”
Nghe , tôi ngoan ngoãn đứng dậy.
Cậu ấy vòng tay áo quanh eo tôi và buộc lại.
“Về nhà thôi.”
Tôi lẽo đẽo bước theo cậu ấy, đi từng bước nhỏ chậm rãi.
Đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Giang Thụ bất ngờ dừng lại, chỉ vào chiếc ghế dài bên cạnh: “Cậu ngồi đó chờ tôi.”
Nói xong, cậu ấy bước vào cửa hàng, gì đó với nhân viên.
Nhân viên dẫn cậu ấy tới quầy, giúp cậu ấy chọn rất nhiều thứ.
Cậu ấy xách một túi đồ lớn, đặt lên đùi tôi.
Tôi mở túi ra, phát hiện bên trong toàn là băng vệ sinh.
“Cái này, uống đi.” Cậu ấy đưa cho tôi một ly nước nóng.
Tôi ngửi thử, thì suýt nôn ra: “Tớ không uống trà gừng đâu!”
Giang Thụ vẻ mặt “tôi biết mà”, rồi từ túi áo lấy ra một thứ: “Nếu cậu uống hết, thì tôi sẽ cho cậu cái này.”
Tôi kỹ, đó là kẹo dẻo vị dâu tôi thích nhất. Nhưng vì là đồ nhập khẩu đắt đỏ, nên hai tháng tôi mới dám mua một lần.
Cậu ấy chăm tôi, khiến tôi cảm thấy như phải ra chiến trường, một hơi uống cạn ly trà gừng.
Vừa đắng vừa cay, đến mức nước mắt tôi chảy ròng ròng.
Qua làn nước mắt mờ mịt, tôi cảm nhận Giang Thụ đang cầm tay tôi, đặt vào đó một viên kẹo.
“Phần thưởng cho người dũng cảm.” Cậu ấy nhẹ nhàng dỗ dành.
Mũi tôi bỗng cay xè.
Làm sao tôi có thể không thích Giang Thụ cơ chứ?
Nhưng tôi không thể thích cậu ấy.
Bạn thấy sao?