Một Đám Hỗn Làm – Chương 6

Bài viết có những yếu tố tả thực khá g.h.ê t.ở.m, mong mọi người cân nhắc trước khi đọcMột câu chuyện có thật đến từ người dùng @晴空, này là một bác sĩ.Khi còn là bác sĩ, tôi đã từng chữa trị cho một bệnh nhân, trường hợp ấy khiến tôi run lên vì sợ hãi.Tôi không nhớ mình đang trực ở phòng cấp cứu vào mùa đông năm nào nữa, khoảng hai giờ sáng thì có một người đàn ông, một phụ nữ trung niên và một khoảng 20 tuổi đến phòng khám. Tôi thấy người đàn ông trung niên và người phụ nữ đó đang đỡ hai bên trái phải của .Khuôn mặt tái nhợt, trán toát mồ hôi lạnh, hai người kia không gì về mối quan hệ của họ với cả, họ chỉ rằng không thoải mái và muốn kiểm tra cơ thể mà thôi.Thấy thật sự không thể đứng nổi nên tôi muốn nằm xuống, vừa lên giường thì liền nhảy dựng lên như bị kim châm rồi đứng bật dậy. Tôi hãy ngồi xuống trước đã lắc đầu không chịu. Tôi không còn cách nào khác nữa, chỉ có thể đứng hỏi tuổi của ấy và những thông tin chung chung cần thiết khác.Tôi hỏi sao ấy cảm thấy khó chịu, ấy chỉ khóc nức nở và không chịu gì hết. Tôi nghi ngờ đôi trung niên kia và hỏi ấy là ai, người đàn ông càu nhàu không , còn người phụ nữ thì nhanh chóng đáp: “Chúng tôi là hàng xóm của nhau, bố mẹ ấy không có ở đây, vì ấy cảm thấy không thoải mái nên chúng tôi giúp đỡ ấy."“Vậy ấy với hai người ấy bị gì?” Tôi hỏi.“Cô ấy chỉ bị bong gân thôi, cần tí thuốc giảm đau là hết ấy mà.” Người phụ nữ trả lời.“Bong gân thì đến khoa ngoại khám, ở đây là khoa nội.” Tôi .“Chắc cổ còn bị đau bụng.” Người phụ nữ đáp trực giác của tôi bảo rằng chuyện này không ổn, chắc chắn là có chuyện gì đó đằng sau!“Được rồi, hai người ra ngoài đi, tôi sẽ khám cho ấy.” Tôi gọi y tá đỡ đang phát run này rồi dẫn đôi nam nữ ra phía cửa, không ngờ họ vừa ra ngoài là ấy đã quỳ mạnh xuống đất, khóc lóc cầu xin rôi:“Bác sĩ, xin hãy cứu tôi với.”Tôi và y tá rất sốc, có phải hai người kia buôn người không?!“Họ là hàng xóm của tôi, họ không phải con người! Họ hành hạ tôi, dùng kim tiêm chích tôi!”“Họ chích ?” Tôi hỏi.Cô cởi áo khoác ra để lộ chiếc váy bên trong, lúc ấy vén váy lên, tôi và y tá đều sửng sốt: M.ô.n.g và â.m h.ộ ấy đầy m.á.u đỏ, những lỗ kim đang tuôn máu khắp hai nơi, một số đã đông thành mảng, còn một số vẫn đang liên tục rỉ máu ra ngoài… sơ có tới hơn hàng trăm lỗ kim!“Tại sao? Cô bị họ thành như ? Bố mẹ không biết hả?” Tôi một cách đứt quãng, cứ rên rỉ và khóc lóc nên cũng không thành câu.“Phải báo cảnh sát thôi!” Y tá giận dữ .“Đừng gọi cảnh sát, hãy giúp tôi chữa trị với.” Cô khóc lóc van xin,“Chúng tôi không báo cảnh sát, chúng tôi phải cho bố mẹ của biết.” Tôi bày tỏ thái độ.“Làm ơn kêu họ đi về rồi hẵn gọi cho bố mẹ tôi.” Cô rên lên. Cuối cùng, chúng tôi đã gọi điện cho bố mẹ của ấy và một cuộc phẫu thuật điều trị cho , sau đó bố mẹ mình đưa về nhà.Ngày hôm sau, mẹ đến để viết giấy tờ của bênh viện và bà kể cho tôi toàn bộ sự việc.Thì ra là này và người đàn ông trung niên kia có quan hệ cảm với nhau dù người đàn ông đó đã có vợ, ta thề sẽ ly hôn vợ mình và cưới .Chiều hôm qua, họ đang quan h.ệ với nhau thì bất ngờ người vợ về đến nhà và phát hiện, ta quỳ xuống cầu xin vợ mình tha thứ, người vợ không tin và cầu người đàn ông đó phải thể hiện thành ý của mình bằng hành .Anh ta đánh đập , mắng mỏ người vợ vẫn không chịu, cuối cùng bà ta lấy ra một cây kim chích, cầu ta chích vào cơ thể của , họ trói tay treo lên giàn phơi đồ, nhét kăn vào miệng và cứ thế chích kim vào m.ô.n.g và â.m đ.ạ.o liên tục từ khoảng tám giờ tối đến một giờ sáng.Cô ngất đi hai vợ chồng bọn họ sợ hãi nên mới đưa đến bệnh viện.Tôi nghe chuyện này thì sợ hãi vô cùng, sau này tôi coi phim phim Hoàn Châu Cách Cách và nhớ đến Dung Ma Ma thì cứ nhớ đến cảnh tượng của này, mỗi lần nhớ lại đều nổi hết da gà.Kết quả cuối cùng là bố mẹ đó đòi một khoản tiền để hòa giải.Bà vợ độc ác ngang ngược đáng ghét nhất ở đây là người đàn ông cặn bã đó, ta xứng đáng bị chém thành từng mảnh! Cô sai vì xen vào gia đình người khác cũng trả giá vì bị hành hạ thể xác tinh thần. Cái thứ gọi là của thật sự mỉa mai vô cùng.Các ơi, xin hãy biết lý trí đừng dành hết niềm tin cho ai. Đừng đợi cho đến khi mình phải chịu số phận như kia thì mới biết hối hận!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...