Ta nghĩ, phụ thân đang chắc.
Không ngờ tối hôm đó, ca ca ta – người vốn đang bị nhốt trong thư phòng để đọc sách – bị bắt đi tắm rửa sạch sẽ, gói ghém cẩn thận, rồi trực tiếp đưa vào cung.
Người cha này, ai dùng rồi cũng phải đánh giá năm sao.
Nhưng, phải chia ra đánh giá năm lần.
****
Nghĩ kỹ lại, nếu ca ca Nam hoàng hậu, thì lợi nhiều mà chẳng bao nhiêu.
Tội khi quân? Chỉ là chuyện ca ca thổi chút gió bên gối Hoàng thượng mà thôi.
Hơn nữa, ta chẳng phải có thể dùng thân phận nữ tử để vào triều quan?
Vừa là ngoại thích, vừa có cha là Thượng thư.
Cuộc đời đúng là dễ như trở bàn tay.
Vì quá phấn khích, ta thức cả đêm viết bản kế hoạch nghề nghiệp dài một vạn chữ.
Kế hoạch viết rõ: Trước tiên Thừa tướng một thời gian thay cha, chờ khi lông cánh đủ đầy, ta sẽ phế cha, tự mình lên Thừa tướng.
Kế hoạch này, phải gọi là hoàn mỹ.
Xưa có công chúa hòa thân.
Nay có ca ca vào cung.
Nếu đã đến cống hiến, nam nữ đều phải có trách nhiệm chứ.
Ta ôm bản kế hoạch nghề nghiệp một cách thỏa mãn, ngay cả trong mơ cũng thấy quần thần ca tụng:
“Tạ nữ tướng đúng là tuổi trẻ tài cao không tự ti!”
“Tạ đại nhân quả là long tư phượng tướng, không phải phàm phu tục tử có thể sánh bằng!”
“Tạ nữ tướng tài hoa vượt trội, không thua kém Tạ Đạo Uẩn, sánh ngang Thượng Quan Uyển Nhi, là đệ nhất tài nữ thiên thu, mang phong thái của Hán hậu.”
Ta nhếch miệng không khép , người thì khiêm tốn “Quá khen, quá khen,” mặt thì đến rách.
****
Trong thực tế, Bùi Văn Khánh vừa hết phiên trực, liền mặc nữ trang, trèo tường vào phủ.
Hắn chui thẳng vào chăn của ta.
“Sao thế? Trong mơ cũng vui à?”
Ta giật mình tỉnh dậy, trừng mắt lườm hắn.
Bùi Văn Khánh chỉ coi ta có tật xấu dậy sớm, liền hôn lên môi ta mấy cái, dịu dàng dỗ:
“Ta đưa nàng đi mua trang sức.”
Ta vẫn tức.
Hắn lại đổi cách:
“Ta đưa nàng đi ăn tửu lâu ở thành Nam.”
Ta lập tức thay đổi sắc mặt, hôn hắn một cái:
“Phu quân thật tốt.”
Bùi Văn Khánh rất hưởng thụ sự chủ của ta, trong lúc trò chuyện bâng quơ liền hỏi:
“Nói mới nhớ, chẳng phải ca ca của chúng ta bị nhốt trong thư phòng sao? Sao sáng nay lại bị người ta quẳng ra khỏi cung?”
Câu này như sét đánh ngang tai.
Mộng đẹp tan tành.
Khoảnh khắc đó, ta bỗng hiểu thấu nỗi lòng Gia Cát Lượng:
“Sự nghiệp Tiên đế còn dang dở, giữa đường lại đứt gánh…”
09
Vậy thì, rốt cuộc Tạ gia tiểu thư trong lời đồn là ai?
Cứ cúi đầu thì chỉ một nhát dao, còn rụt cổ lại là hai nhát dao.
Không thể để danh tiếng bị hủy hoại oan uổng.
Dù ta cũng chẳng còn danh tiếng gì để mất.
Lúc này, mẫu thân ta mới chậm rãi cho ta một chuyện:
“Suýt nữa ta quên kể, vị chuẩn con dâu chạy trốn của ta – cũng chính là tiểu thư Bùi gia, người thân thiết với con từ nhỏ – thư của nó gửi từ trong cung ra.”
Người cha, mẹ thì nhiều, người con mình thì đúng là hiếm.
Ta ôm chầm lấy mẫu thân, khóc lóc gào lên:
“Mẹ ruột của con ơi, sao mẹ không đợi đến khi con c.h.ế.t rồi hãy kể?”
****
Ta cải trang thành ca ca, dẫn theo Bùi Văn Khánh – người đang giả muội muội của chính mình – vào cung.
Tiểu Hoàng đế Bùi Văn Khánh trong nữ trang, trầm trồ khen:
“Tạ phu nhân tuy cao lớn chút, thật sự rất mỹ miều. Nói ra, nàng còn có nét giống một cố nhân của trẫm.”
Khoảnh khắc đó, ta sợ đến bấn loạn.
Ta nghĩ Tiểu Hoàng đế đã phát hiện ra bí mật của Bùi Văn Khánh.
Nhưng câu tiếp theo của Hoàng đế chứng minh rằng ta đã lo xa:
“Tạ ái khanh, Tạ phu nhân, người mà trẫm nhắc đến chính là tiểu muội của các ngươi, Tạ Tri Tuyết. Nàng là tâm ý của trẫm.”
Người có thể giống Bùi Văn Khánh, dám giả ta, chỉ có thể là Bùi Văn Nguyệt – cái đồ tiểu tặc đó.
Ta lập tức nhớ lại hồi nhỏ, mỗi lần chuyện xấu, nàng ta đều mạo danh ta, khiến phụ thân hiểu nhầm rằng cái đầu thông minh của ta thường xuyên bị đem ra bày trò quỷ quái.
Lẽ ra ta phải nghĩ tới điều này sớm hơn.
****
Tiểu Hoàng đế thoạt còn trẻ hơn Bùi Văn Nguyệt một, hai tuổi, mang dáng vẻ của một cậu bé ngây thơ vừa rơi vào lưới , năng đầy e thẹn.
“Nghe các vị lão nhân trong cung , ‘ở bên nhau lâu, người ta sẽ càng ngày càng giống nhau,’ hôm nay trẫm rốt cuộc đã mở mang.”
Ta chỉ muốn , trong thế giới này, trí thông minh của ta đủ để Thừa tướng rồi đấy.
Ta thấy nét cau mày hiện rõ trên mặt Bùi Văn Khánh.
Biểu cảm ấy như muốn toạc ra: “Triều ta, nguy.”
Nhưng ta lại chẳng để tâm, một vị Hoàng đế không thông minh cũng có cách để sử dụng.
Phải biết cách dẫn dắt.
Lấy lý do giúp Hoàng đế theo đuổi người trong lòng, ta rốt cuộc cũng khai báo chuyện khi quân.
Chỉ là khi kể, ta đã đổ hết tội lỗi cho người mà Hoàng đế thích.
Bạn thấy sao?