Khi then cửa vừa rơi xuống, ta kéo tay mẹ, rưng rưng hỏi:
“Mẹ, người chắc chắn muốn con tiếp tục giả ca ca sao?”
“Dù gương mặt giống nhau, con thấp hơn ca ca hẳn nửa cái đầu.”
“Người ngoài hỏi đến, con phải giải thích thế nào?”
Mẹ liếc ta một cái đầy chê bai:
“Thì trước đây con hay mang giày độn là chứ gì.”
Nói xong, mẹ chợt như bừng tỉnh đại ngộ:
“Đúng rồi! Con cứ mang giày độn vào.”
Nhận đôi giày độn mà mẹ chuẩn bị để ta giả ca ca, ta bật thốt:
“Quả nhiên là cao thủ!”
Cảm tạ lời mời, đây không phải giày độn, mà là cà kheo thì đúng hơn!
04
Nửa tháng sau đại hôn, ta đã cố gắng từ chối mọi lời mời của đám bằng hữu hồ bằng cẩu hữu* của ca ca. Thế , cuối cùng cũng không thể cản nổi khi chính bọn họ đích thân tới cửa thăm hỏi.
(*) Bè mà không phải , xấu.
Những người kia vừa thấy Bùi Văn Khánh – người cao nhất trong phòng, đang giả trang muội muội của chính mình – liền buông lời cảm thán đầy "chân thành":
“Đúng là hổ nữ xuất thân tướng môn.”
“Chiều cao này còn hơn cả nam nhân.”
“Thân hình thật khiến người ta trầm trồ, chân dài, eo thon, vai rộng, hông hẹp… À không, nhầm rồi, đó là lời khen dành cho nam nhân. Ý ta là…”
Người vừa – Lý Tứ – ngập ngừng một chút rồi sửa lại:
“Dễ sinh nở.”
“Đúng đúng, dễ sinh nở.”
Khen kiểu này thà đừng khen còn hơn.
Sau vài câu khách sáo, Trương Tam, Lý Tứ, Vương Ma Tử và mấy người nữa kéo ta đến một chỗ vắng vẻ.
Trương Tam nịnh nọt, khuôn mặt đầy vẻ lấy lòng:
“Tạ huynh dạo này đúng là ôm giai nhân trong lòng, rạng rỡ hẳn ra.”
Ta gạt tay Trương Tam khỏi vai mình, lạnh lùng đáp ngắn gọn:
“Phóng.”
(Dịch từ tục ngữ: “Có gì mau, có rắm thì thả nhanh.” Quả là đầy văn hóa!)
Nhưng Trương Tam lại bắt đầu ấp úng, khuôn mặt dần đỏ lên khả nghi.
Hả? Chẳng lẽ hắn muốn cùng ca ca ta chơi đoạn tụ?
May thay, hắn kịp giải thích:
“Nghe Tạ huynh dũng mãnh phi thường, tiểu đệ… tiểu đệ đặc biệt tới đây để học hỏi đạo dưỡng sinh, nhất là về… về cái chuyện kia ấy.”
Ta phẩy tay, giữ dáng vẻ nho nhã của một quân tử:
“Không có, cút mau.”
Trương Tam năm ngoái đã tổn thương một hảo tỷ muội của ta, lần này xem như cơ hội báo thù đã tới.
Đợi lúc nào đó nhất định phải hẹn hò mấy tỷ muội ngồi bàn tán một phen: “Trương Tam không đâu!”
Chỉ tiếc là cái tên Bùi Văn Dung đáng c.h.ế.t kia, không biết đã chạy biến đi đâu.
Lý Tứ chen vào để xoa dịu bầu không khí:
“Tạ huynh, người ta đồn rằng ngươi có thể tái hiện ‘chuyển luân chi thuật’ của Lã Bất Vi, liệu có thật không? Có thể biểu diễn cho chúng ta xem không?”
Ta nào có cái tài nghệ đó.
Nhưng ánh mắt tràn đầy mong đợi của bọn họ, ta lén xuống chỗ ấy.
Ta thầm nhủ: “Chết tiệt, mau mọc ra đi!”
Rõ ràng, thứ này cũng giống như tiền bạc :
“Mệnh có thì sẽ có, mệnh không thì chẳng thể cưỡng cầu.”
Ta đành thành thật với Lý Tứ:
“Ta bất lực.”
Không có thì tương đương với bất lực, ta thấy chẳng có vấn đề gì.
Nhưng Lý Tứ ta với vẻ mặt không tin nổi, lại :
“Tạ huynh đúng là khiêm tốn quá, những chiến tích lẫy lừng của huynh đã lan khắp kinh thành rồi.”
Hắn và mấy người lần lượt thay nhau tâng bốc ta.
Đây chính là danh tiếng!
Khi đạt đến đỉnh cao danh tiếng, tự khắc sẽ có bậc đại nho đứng ra biện hộ cho ta!
Sau khi tiễn đám hồ bằng cẩu hữu của ca ca, ta quay lại thì thấy Bùi Văn Khánh, đang mặc hồng trang, cài trâm ngọc, đứng tựa lan can trong đình mà cho cá ăn.
Khuôn mặt hơi điểm phấn, nghiêng dưới ánh nắng, đẹp đến mức khiến người ta kinh tâm hồn.
Gương mặt này, nam hay nữ đều quá xuất sắc.
Bùi Văn Khánh quay lại, ánh mắt đầy oán trách ta:
“Nàng còn biết quay về sao?”
Khoảnh khắc đó, ta bỗng cảm thấy… mình đang chơi “Tứ ái”* .
(*) "Tứ ái" (四爱) mang ý nghĩa chỉ việc đồng thời thích hoặc đắm chìm trong bốn loại mối quan hệ cảm, thường ám chỉ bốn dạng tương tác hoặc tiết phổ biến trong câu chuyện:
Tình nam nữ (恋爱) – Quan hệ cảm lãng mạn giữa nam và nữ.
Tình huynh đệ (兄弟情) – Mối quan hệ thân thiết như em kết nghĩa.
Tình tri kỷ (友情) – Tình sâu sắc, thường vượt qua giới hạn thông thường.
Tình đồng tính (断袖/百合) – Ám chỉ mối quan hệ luyến ái đồng giới, giữa nam với nam hoặc nữ với nữ.
Cụm từ này thường sử dụng để chỉ sự phức tạp trong các mối quan hệ của nhân vật hoặc các tuyến cảm chồng chéo trong một cốt truyện.
Bạn thấy sao?