Một Cuộc Cưới Thay, [...] – Chương 2

Hơi thở nặng nề của Bùi Văn Khánh phả lên tai, nghe là biết chẳng có chuyện gì tốt đẹp.  

 

Ta ứa lệ, nguyền rủa ca ca bị bất lực, lòng mới nguôi ngoai phần nào oán hận.  

 

Rõ ràng, điều đó không thể xảy ra.  

 

Bởi vì ca ca đã trở về thẳng nhà.  

 

*

 

“Tạ Tri Tuyết! Ta vừa gặp nhị nương tử Bùi gia ngoài kia!  

 

“Vậy người kết hôn với muội là ai hả?”  

 

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ.  

 

“Phu quân, thiếp thân cho chàng một chén chè hạt sen bột củ sen hoa quế đây.”  

 

Bùi Văn Khánh trong bộ nữ trang bước ra mở cửa, đối mặt với ca ca ta.  

 

Hai người bốn mắt nhau.  

 

Ca ca ta lập tức lao đến:  

 

“Thì ra là ngươi, Bùi Văn Khánh! Ta đã tại sao ngươi vừa mời ta uống rượu vừa khuyên ta bỏ trốn.  

 

“Ngươi còn bảo ta ‘Sinh mệnh thật đáng quý, lại càng đáng giá. Nếu vì tự do, cả hai thứ đều có thể bỏ qua.’  

 

“Thì ra là ngươi giăng bẫy đợi ta!”  

 

“‘Chuyển luân chi thuật’ đúng không? Gọi nước bảy lần một đêm đúng không?”  

 

“Muội muội ngoan ngoãn, trong sáng của ta lại bị ngươi hủy như sao?”  

 

Ta: ???  

 

Ca ca ta dù gì cũng là thư sinh, cuối cùng bị Bùi Văn Khánh đè xuống đất.  

 

, linh hồn của ca ca vẫn không chịu khuất phục.  

 

“Muội muội đáng thương của ta... huhu... bị hủy rồi…”  

 

Bùi Văn Khánh phải dùng đến ba chiếc khăn mới chặn miệng ca ca.  

 

Hắn :  

 

“Ta và Tuyết Nhi ngoài đổi thiếp canh ra, mọi nghi lễ đều đầy đủ, đã bái tổ tiên, bái trời đất, là phu thê đường đường chính chính.”  

 

“Ta cũng đã tìm người tính toán, ta và Tuyết Nhi là nhân duyên cực kỳ tốt đẹp.”  

 

“Chỉ đợi ngươi và muội muội trở về, nàng chính là thê tử của ta.”  

 

“Phu thê thì có gì không ?”  

 

Ta che mặt.  

Ăn uống tốt như , đúng là chẳng còn gì để .  

 

Cái tai đỏ bừng c.h.ế.t tiệt này, sao cũng không giấu .  

 

Ca ca ta ta bày ra bộ dáng e thẹn giả tạo, ánh mắt như trách thép chẳng thành gang, nước mắt đầy đau đớn cứ thế trào ra.  

 

Nhưng khoan đã…  

 

Ca ca vừa hắn bỏ trốn là do Bùi Văn Khánh xúi giục?  

 

Ta chậm rãi về phía Bùi Văn Khánh.

 

Bùi Văn Khánh cảm nhận , cũng về phía ta.

 

Biểu hiện vô cùng chột dạ.

 

Trong ánh mắt đối diện, không gian ngập tràn trong trầm mặc. 

 

Trầm mặc là Khang kiều đêm nay.

 

Chỉ có huynh trưởng, sau một hồi nỗ lực, cuối cùng nhổ khăn ra, mắng một câu:

 

"Các ngươi đang đút cho chó ăn đấy à?"

 

03

 

Ca ca ta đã trở về.  

 

Nhưng hảo tỷ muội của ta, bây giờ tính ra là tiểu của ta, vẫn đang phiêu bạt bên ngoài.  

 

, trong lúc bôi thuốc cho ca ca, ta tranh thủ bàn bạc xem tiếp theo nên thế nào.  

 

Ta là người lên tiếng trước, chất vấn Bùi Văn Khánh:  

 

“Văn Nguyệt cũng là do chàng xúi bẩy bỏ đi đúng không?”  

 

Ai ngờ Tiểu Tướng quân Bùi Văn Khánh, người từng tung hoành chiến trường, lại tỏ ra ủy khuất lắc đầu.  

 

Ta ra tay hơi mạnh, khiến ca ca đau đến mức hét toáng lên. Bùi Văn Khánh chỉ cần liếc mắt, ca ca lập tức im bặt.  

 

Nhưng khi hắn quay sang ta, gương mặt lại hiện lên vẻ tủi thân.  

 

Đáng quá, muốn hôn.  

 

Nhưng ta nhịn .  

 

Ta nghiêm mặt, tiếp tục :  

 

“Vậy thì mau đưa nàng ấy về. Thánh thượng ban hôn, sao có thể giỡn như thế này ?”  

 

“Không thích ca ca ta cũng chẳng sao. Thích ai thì mang về nam sủng hay diện thủ* là chứ gì?”  

 

(*) chỉ nam nhân lấy cái mặt, hay sắc đẹp để hầu hạ người ta. 

 

Ca ca ta ta, vẻ mặt không dám tin:  

 

“Ta là ca ca ruột của muội, đúng không?”  

 

Ta không trả lời, chỉ quay sang chuyện với Bùi Văn Khánh:  

 

“Có thể đưa Văn Nguyệt trở về không?”  

 

Bùi Văn Khánh trả lời một cách chẳng ăn nhập:  

 

“Tuyết Nhi, ta sẽ không nạp thiếp, và nàng cũng không phép nuôi nam sủng.”  

 

Công bằng ghê.  

 

Nhưng vấn đề là sao?  

 

Ta gõ nhẹ lên trán Bùi Văn Khánh:  

 

“Ta bảo chàng gọi Văn Nguyệt về đây.”  

 

Bùi Văn Khánh cúi đầu, hàng lông mi dài tạo thành một bóng râm.  

 

“Muội ấy từ nhỏ đã có chủ kiến. Chính muội ấy là người đầu tiên bỏ trốn. Ta mới xúi ca ca nàng bỏ trốn theo.”  

 

“Rồi còn bảo ca ca nàng lôi nàng ra thay thế thành thân.”  

 

“Như thế, nàng liền thuộc về ta.”  

 

Trong phòng vang lên tiếng “phì phì”.  

 

Ca ca ta chen ngang:  

 

“Đừng có rải cẩu lương nữa.”  

 

“Nói rõ ràng, chúng ta rốt cuộc nên gì bây giờ?”  

 

Không cần suy nghĩ, ta trả lời ngay:  

 

“Dễ thôi, ca ca và Bùi Văn Khánh cứ tạm ghép đôi mà sống đi.”  

 

Hai giọng đồng thời cất lên:  

 

Ca ca: “Tạ Tri Tuyết, muội điên rồi sao? Đây không phải đất Ba Thục, ta không có sở thích đó!”  

 

Bùi Văn Khánh: “Tuyết Nhi, ta là phu quân của nàng!”  

 

Ồ, Đại Tẩu Văn Học.  

 

Tàn nhẫn bán chạy.  

 

Đáng tiếc, đề nghị không thành công.  

 

Bởi vì mẹ ta nghe tin, liền xông tới nhốt ca ca vào phòng chứa củi.  

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...