Lý Thừa Dịch chẳng vô tội gì. Hắn không chết dưới vực, tất cả đều do con ngư nữ kia cản đường.”
“Ngài hận nàng ta?”
“Không đến mức hận. Nhưng,kẻ rối cuộc cờ, đều phải chết.”
Ánh mắt hắn lúc đó, lãnh khốc khác hẳn với vẻ ôn nhu thường ngày.
“Chúng ta chẳng cần ra tay.” – hắn tiếp –
“Lý Thừa Dịch và Lâm Ngư… sớm muộn gì cũng tan rã.”
“Vì sao ?”
“Thái tử mất tích rồi tìm về, đáng ra nên hoàng thượng sủng ái.
Nhưng hắn dám giả vờ mất trí, gạt vua, lại cưới ngư nữ vợ,
bề ngoài hoàng thượng không trách, trong lòng sớm đã bất mãn.”
Ta tới trước án thư, tùy tay nhặt lấy một chiếc ngọc như ý từ lễ vật mừng sinh thần, nhẹ nhàng xoay trong lòng bàn tay:
“Các ngài nam nhân hay , cưới vợ phải cưới người hiền.”
“Thái tử có một vị ‘hiền thê’ như Lâm Ngư ở Đông cung…
Thử hỏi, còn sợ gì không bị phế?”
17
Ta lại gặp Lâm Ngư trong yến tiệc hoàng cung.
Nay đã là Thái tử phi, nàng vẫn chẳng ai trong hoàng thất coi trọng.
Phía sau rèm, cung phi và gia quyến các vương công thầm xì xào về những trò mất mặt của dân làng ngư thôn trong hôn lễ.
Thái tử nghe thấy, suốt tiệc sắc mặt sầm sì, hận không thể lập tức đoạn tuyệt quan hệ với nàng ta.
Đây cũng chính là lý do mà đời trước hắn bằng mọi giá muốn cưới ta,
Vì ta là nữ nhi dòng dõi trọng thần, là điểm tựa cho ngôi vị của hắn.
Giờ đây, chỗ ngồi của Thái tử phi lại thuộc về một nữ nhân thân phận bùn đất, chẳng có hậu thuẫn nào ngoài vài mẻ cá khô.
Lâm Ngư cũng bắt đầu cảm nhận sự thất sủng.
Nàng đổ lỗi cho xuất thân thấp kém, oán ghét cả ngư thôn đã nuôi lớn mình.
Sau yến tiệc ấy, nàng sai người phóng hỏa đốt sạch cả ngư thôn.
Nàng nghĩ chỉ cần ngư thôn biến mất, thì xuất thân của mình sẽ không còn ai nhắc đến.
Ngọn lửa thiêu suốt một ngày một đêm.
Chỉ có vài đứa trẻ cùng Nguyệt Ba và đại vu sư chạy thoát.
Nguyệt Ba dắt theo vu sư, người đầu tóc cháy xém, tìm tới vương phủ cầu ta cứu mạng.
Ta đích thân cáo trạng lên Đại Lý Tự, dù quan không dám chính diện xét xử Thái tử phi, vẫn phải mở tư đường kín đáo.
Lâm Ngư vừa thấy đại vu sư, sắc mặt trắng bệch.
Nàng hận sao lửa không thiêu mất cái lưỡi của mụ già kia.
Nhưng tiếc thay, vu sư chỉ mất cháu, không mất lưỡi.
Bà ta ngẩng đầu, thề sẽ vì cháu mà vạch trần toàn bộ tội ác của Lâm Ngư:
“Thái tử khi rơi xuống biển mặc áo long văn, bên hông đeo bài vàng Đông cung.
Lâm Ngư thấy hắn có thân phận không tầm thường, mới cứu lên bờ!”
“Đừng tưởng nàng ta thiện lương. Nàng là người xảo trá, hiểm độc nhất trong làng!”
“Chính nàng ta bỏ hai lượng bạc mua ta, bắt ta dựng lời bói điêu ngoa rằng nàng là chân mệnh thiên nữ!
Còn cưới nàng là có thiên hạ!”
“Ta lừa gạt thiên mệnh, ông trời lấy cháu ta đi!
Giờ ta phải chuộc tội, khai hết mọi chuyện!”
Ánh mắt Lý Thừa Dịch đỏ ngầu Lâm Ngư.
Nàng quỳ khóc cầu xin, mọi lời đều vô ích.
Quá kích , nàng ngất đi.
Thầy thuốc kiểm tra mạch tượng, ,nàng đã mang thai.
Thái tử trước giờ không chuyện đó.
Bao nhiêu thái y bắt mạch đều hậu di chứng sau cú ngã năm xưa là nguyên nhân.
Có người nghe ngóng từ Đông cung , Thái tử âm thầm uống vô số thuốc bổ,
rồi có một đêm cảm dâng trào, vật kia bỗng chốc có sinh lực, rồi lại… chẳng bao giờ lặp lại nữa.
Vậy mà chỉ một lần, Lâm Ngư lại có thai?
Ta chắp tay lời chúc mừng, lại âm thầm giội nước lạnh:
“Điện hạ thật lợi , Thái tử phi chỉ một lần đã có tin vui.”
Lý Thừa Dịch bị sỉ nhục vô hình, lòng dậy sóng.
Ánh mắt hắn bụng nàng, dần dần lộ ra sự nghi ngờ.
Ta đã gieo một hạt mầm hoài nghi, sớm muộn… sẽ mọc thành một lưỡi dao trí mạng.
18
Chính cái thai đó đã cứu mạng Lâm Ngư một lần.
Chuyện phóng hỏa Thái tử đè xuống, hắn biết nếu truy ra, ngai vị Thái tử cũng không giữ nổi.
Hắn đưa nàng về Đông cung, giam lỏng.
Nguyệt Ba cầu xin ta đòi lại công đạo cho dân làng, ta… không cách nào thương một kẻ từng thông đồng ta ở kiếp trước.
Chỉ khẽ :
“Ta sẽ cho họ một công đạo, chưa phải lúc này.”
Nếu ta đưa việc này ra cho hoàng thượng, ông cũng vì ổn định triều cục mà ép xuống.
Ta chỉ đợi. Đợi cho tới khi Lâm Ngư tự chôn mình.
Quả nhiên, sáu tháng sau, chuyện lớn nổ ra.
Tây Nam gặp lũ lụt, hoàng thượng giao Thái tử toàn quyền cứu trợ.
Quốc khố xuất bạc, lương, vải vóc, lều bạt giao cho Đông cung xử lý.
Kết quả cuối tháng, quan Tây Nam dâng tấu: lương thực thiếu hụt, chăn bông nhồi lông vịt chưa nhổ, gạo trộn đá vụn.
Cùng lúc đó, Lý Thừa Dịch phát hiện… Lâm Ngư không còn tanh mùi cá.
Hắn xao xuyến cũ, lại cùng nàng ân ái suốt đêm.
Điều tra kỹ, mới biết Lâm Ngư dùng vàng cứu tế đổi lấy hương phấn Tây Vực,mỗi ngày dùng năm thỏi.
Chỉ có thứ hương liệu quý hiếm đó mới át mùi tanh nồng nặc đã ăn vào da thịt nàng.
Vậy là… khi bách tính Tây Nam đói khát, chết trong nước lũ,
Thái tử phi lại tiêu vàng mua hương, để mùi thơm quyến rũ phu quân trên giường.
Khi sự việc bại lộ, Lâm Ngư lại gào thét:
“Ngày đại hôn, là ngươi chê ta tanh mùi cá! Là Tống Khánh Ngọc thơm đến kinh người!”
“Đều là lỗi của Tống Khánh Ngọc! Là nàng dụ dỗ ta mua hương phấn Tây Vực!”
Nàng còn chưa hết, Thái tử đã tát lệch mặt nàng, khiến nàng hôn mê.
Lúc tỉnh lại, nàng bỗng nhớ ra kiếp trước.
Nàng hiểu tất cả đã bị người khác tính kế.
Còn chưa kịp lời nào, thì Thái tử đã đưa tới trước mặt nàng một chén độc tửu.
“Uống xong chén này,cút đi chết cho ta!”
“Việc ngu ngốc nhất ta từng là cưới ngươi Thái tử phi!”
“Nếu Tống Khánh Ngọc là chính thất của ta, ngôi vị đã trong tay từ lâu rồi!”
“Ngươi,đồ tiện nhân,gánh nặng của ta!”
Thái tử bóp cằm nàng, không cho cơ hội giải thích, cưỡng ép đổ chén rượu vào miệng.
Khi ấy, Lâm Ngư nghe lại những lời quen thuộc kiếp trước.
Chỉ là lần này, người những lời ấy… là hắn, dành cho nàng.
“Mỗi đêm cùng ngươi đồng sàng, ta đều nghĩ đến Tống Khánh Ngọc!”
“Mỗi lần nghe ngươi gọi ta là ‘phu quân’, ta đều thấy ghê tởm vô cùng!”
“Điện hạ…”
Lâm Ngư, như ta năm xưa, không màng tôn nghiêm, níu lấy vạt áo hắn:
“Ngài không thể thiếp… thiếp đang mang thai… đứa trẻ vô tội…”
Lý Thừa Dịch hai mắt đỏ ngầu:
“Đứa trẻ đó cũng vô dụng như ngươi!”
“Nếu có thể… ta chỉ muốn cùng Tống Khánh Ngọc sinh hài tử!”
“Chỉ có nàng, chỉ có con nàng… mới giúp ta đăng cơ xưng đế!”
“Huống chi…”
Hắn đè tay lên bụng nàng, gằn từng chữ:
“Đứa con này… thật sự là của ta sao? Hay là của kẻ nào trong Đông cung?!”
Lâm Ngư nôn ra máu đen, ánh mắt trợn to không cam lòng.
Nàng tưởng kiếp này sẽ xoay chuyển vận mệnh, nắm trọn giang sơn.
Nhưng,
chưa kịp gì, chưa kịp gì, đã bị một chén độc tửu chấm dứt số mệnh.
Mắt nàng trợn tròn, miệng trào máu, bụng dưới trào ra một bãi huyết đen tanh hôi.
Đứa trẻ kia,vốn đã là tử thai,cũng rơi ra, thê thảm đến rợn người.
19
Lý Thừa Dịch không thèm liếc đứa bé lấy một cái, phất tay áo rời đi.
Đêm đó, thánh chỉ từ hoàng thượng ban xuống, phế truất Lý Thừa Dịch khỏi ngôi vị Thái tử, giáng Biên Thành vương.
Tề vương, người mà ta tự tay điều dưỡng thân thể ngày càng khang kiện, lập Đông cung Thái tử, còn ta… thuận lý thành chương, trở thành Thái tử phi.
Lý Thừa Dịch không chịu nổi đả kích, trọng bệnh một trận, đến ba tháng sau mới miễn cưỡng đứng vững trong triều.
Hắn chủ thỉnh cầu đến biên cương trấn thủ.
Bởi vì chuyện Lâm Ngư, hoàng đế sớm đã không còn kỳ vọng gì vào hắn nữa, bèn thuận thế ban chuẩn, để hắn đến nơi biên viễn chịu khổ.
Trước khi xuất chinh, hắn sạch toàn bộ thân tín cận vệ.
Hắn nghi ngờ cái thai trong bụng Lâm Ngư là do thị vệ của hắn gieo giống.
Thà lầm chứ không bỏ sót, hắn tuyệt đối không dung thứ.
Ngày hắn xuất quân, chỉ có ta đứng trên lầu thành tiễn đưa.
Dường như hắn cảm nhận ánh mắt của ta, liền ngoái đầu lại,
chỉ một ánh , khiến ta lạnh cả sống lưng.
Ánh mắt ấy… đã đổi khác.
Tựa như một ác quỷ vừa đội mồ sống lại, đem hận thù chĩa về phía kẻ thù kiếp trước.
Chớp mắt, hạ tuần năm thứ ba, Thánh Văn đế lâm bệnh nguy kịch.
Ngay đêm ấy, Lý Thừa Diệm (Tề vương) tiến cung chầu bệnh.
Mà vừa khi hoàng đế tắt thở, cổng thành phía Đông bỗng nhiên khói lửa bốc cao, binh biến.
Lý Thừa Dịch dẫn theo ba vạn tinh binh bao vây hoàng thành.
Tề vương hoảng hốt:
“Phụ hoàng mới vừa băng hà, sao hắn có thể biết nhanh đến thế? Tin từ biên quan chưa thể truyền về trong ngày!”
Sắc mặt ta trầm xuống.
Lý Thừa Dịch đã chuẩn bị từ trước.
Hắn… cũng trọng sinh rồi.
20
“Ta ẩn mình nơi biên cảnh hai năm, cũng chỉ chờ ngày hôm nay.”
Lý Thừa Dịch mặc chiến giáp, nghênh ngang tiến vào Điện Cần Chính, tay cầm trường đao.
Thoạt , hắn quả có khổ luyện, không còn là phế nhân vô dụng như năm nào.
Hắn ngẩng đầu ngạo nghễ:
“Tống Khánh Ngọc, chỉ cần nàng nguyện ý, trẫm lập tức phong nàng hoàng hậu.”
Hắn đã bắt đầu xưng trẫm.
Hắn tin đêm nay sẽ đoạt long ỷ.
Tề vương quay sang phụ thân ta, ánh mắt như cầu cứu.
Còn phụ thân ta thì vẻ mặt thất thần như kẻ vừa bị đánh vào gáy, bất ngờ, luống cuống.
Lý Thừa Dịch càng thêm đắc ý, nâng đao lên đặt sát cổ ta:
“Tống Khánh Ngọc, kiếp này nàng thông minh hơn đấy, đáng tiếc… vẫn không đấu lại trẫm.”
“Vậy sao?”
Ta ngước mắt hắn, lười biếng đáp lời, rồi ánh mắt đảo xuống dưới:
“Điện hạ nay cầm đao oai phong lẫm liệt, một kẻ hạ thân phế bỏ, hai năm học võ mà tiến bộ đến mức này, quả thật thiên tư hơn người.”
Bạn thấy sao?