Một Bức Tranh Đổi [...] – Chương 1

Để tiết kiệm tiền mua quà sinh nhật cho trai, tôi đã mở dịch vụ nhận vẽ .

Không ngờ lại nhận đơn đặt vẽ ảnh đôi từ chính trai trong tin nhắn riêng.

Tôi cứ nghĩ ấy muốn tạo cho tôi một bất ngờ.

Nhưng không ngờ ấy lại gửi ảnh của ấy và một khác, hai người nắm tay nhau, vào ống kính và rất vui vẻ.

Anh ấy đây là ảnh của .

01

Nhìn bức ảnh mà Tạ Ninh Viễn gửi qua, tôi cứ nghĩ mình còn chưa tỉnh ngủ.

Rõ ràng ngày hôm qua tôi còn nhắc ấy rằng sinh nhật sắp đến, dặn nhớ về sớm.

Anh ấy còn trêu lại tôi: “Tuân lệnh! Bà xã đại nhân chuẩn bị quà sinh nhật gì cho tôi thế?”

Rõ ràng tôi đã bắt đầu nhận vẽ , việc cật lực chỉ để dành tiền mua quà cho .

Thế mà hôm nay, ấy lại gửi cho tôi bức ảnh chụp cùng một người phụ nữ khác và :

“Đây là ảnh tôi với .”

Một cảm giác hoang đường to lớn bao trùm lấy tôi.

Cố nhịn cơn muốn chất vấn rằng “Ngoài tôi ra, còn mấy nữa?”, tôi hỏi lại:

“Anh xác nhận lại đi, có phải gửi nhầm ảnh không?”

Tạ Ninh Viễn gần như trả lời ngay:

“Không nhầm.”

Ba chữ ngắn ngủi mà như cái tát thẳng vào mặt tôi, khiến tôi muốn khóc mà không thể khóc nổi.

Có lẽ thấy tôi im lặng khá lâu, Tạ Ninh Viễn lại nhắn thêm:

“Có nhận vẽ không?

Cô ấy là fan của em, rất thích tranh của em, giá cả không thành vấn đề.”

Tài khoản này tôi lập riêng để vẽ lại các nhân vật thích trong anime và tiểu thuyết, nhiều năm qua cũng tích góp một lượng fan không nhỏ.

Vậy nên khi tôi đăng bài nhận vẽ, tin nhắn cá nhân liền nổ tung, không thiếu người trả giá rất cao.

Chấp nhận nhận đơn vẽ của Tạ Ninh Viễn, chẳng qua là vì tôi tưởng muốn đặt tranh đôi của chúng tôi, định tạo bất ngờ cho tôi thôi.

Ai mà ngờ bất ngờ lại đến nhanh như .

Khi tôi còn đang chìm trong giấc mơ, nam chính trong mơ đã thẳng tay tôi một cú thật mạnh.

Giấc mơ vỡ tan, người cũng nên tỉnh.

Nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, tôi trả lời bằng một sticker “ngạc nhiên tột độ”:

“Cảm ơn vì đã thích tranh của tôi! Tài khoản của là gì nhỉ? Nếu tôi quen thì sẽ tặng thêm một bộ tranh chibi miễn phí nhé (thả tim).”

Không ngoài dự đoán, vài phút sau Tạ Ninh Viễn gửi cho tôi một đường link.

Tài khoản đó chia sẻ rất nhiều tranh của tôi, trông quả thật là một fan cứng.

Không chỉ , chủ tài khoản còn viết những dòng nhật ký thầm crush của mình, mà những bóng lưng trong ảnh chính là Tạ Ninh Viễn.

Dòng nhật ký mới nhất đăng vào hôm qua, kèm theo chính bức ảnh nắm tay mà Tạ Ninh Viễn gửi cho tôi, phần bình luận toàn lời chúc mừng.

Hôm qua chụp ảnh, hôm nay đã đặt tranh đôi, thật sự gấp gáp không đợi nổi.

Tôi quay lại màn hình, chụp lại toàn bộ bài đăng, rồi trả lời Tạ Ninh Viễn:

“Hai người cảm thật tốt, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”

“Về giá thì bên tôi tính thế này: hai bức tranh là ba ngàn, mua đứt ×2, thương mại ×3, cọc 50%, nếu gấp thì thanh toán trước toàn bộ, miễn phí tặng kèm một bộ chibi. Anh cân nhắc nhé?”

Tạ Ninh Viễn tạm thời không trả lời, chắc là bị giá trên trời của tôi cho sốc.

Sinh mệnh là vô giá, phải có giá cao mới thể hiện sâu nghĩa nặng của hai người chứ.

Một lúc lâu sau, tôi nhận sáu ngàn chuyển khoản.

“Hợp tác vui vẻ.”

Tôi bình thản nhận tiền và bắt đầu vẽ.

Nhưng ảnh đôi của hai người, định đổi avatar thế nào cho đường đường chính chính đây?

02

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Tạ Ninh Viễn lại ngoại .

Dù sao chúng tôi cũng quen biết nhau từ nhỏ, gần hai mươi năm bên nhau gần như chiếm trọn cả cuộc đời.

Hai nhà chúng tôi là hàng xóm đối diện, ba mẹ Tạ Ninh Viễn thường đi xa, ít khi quan tâm đến .

Anh ấy gầy nhỏ, đeo cặp lên mà không thấy bóng người đâu.

Còn tôi từ bé đã là một nhóc háu ăn, dựa vào tiệm tạp hóa của gia đình mà ăn uống phè phỡn, tròn trịa như búp bê phúc khí.

Thấy gầy hơn mình, tôi không chịu , ngày nào cũng mang đồ ăn ngon cho Tạ Ninh Viễn, hy vọng cũng mũm mĩm giống tôi.

Tạ Ninh Viễn vốn rất đề phòng người khác, ban đầu không thèm để ý đến tôi.

Nhưng lâu ngày bị phiền, ấy cũng dần chấp nhận.

Mẹ tôi cuối cùng không chịu nổi, :

“Con mang mấy món vặt nhỏ xíu như thế, Tiểu Viễn ăn sao mà no ? Nói với nó từ giờ qua nhà mình ăn cơm luôn đi.”

Từ đó, nhà tôi có thêm một đôi đũa, một cái bát.

Lên cấp hai, tôi bắt đầu lớn phổng lên.

Theo lời mẹ tôi thì là ngày càng xinh xắn, thu hút.

Dần dần, tôi nhận vài lá thư từ mấy cậu học cùng trường.

Nhưng tất cả đều bị Tạ Ninh Viễn thu giữ.

“Cậu , Tạ Ninh Viễn? Sao cậu có thể tùy tiện lấy đồ của người khác?”

“Tôi sao tính là người khác? Tôi đã hứa với Giang rồi, ở trường tôi sẽ trông chừng cậu, không để cậu sớm.”

Tôi không ngờ ba tôi lại bắt tay với Tạ Ninh Viễn, tức đến mức hét lên:

“Cậu nhận biết bao nhiêu thư rồi, tôi còn chưa thèm quản cậu đâu!”

Tạ Ninh Viễn như không :

“Sao? Cậu ghen à?”

Bị như thế, mặt tôi đỏ bừng, chỉ biết ném lại một câu:

“Ai thèm quan tâm cậu,” rồi gom đồ chạy đi mất.

Lúc đó, tôi còn rất ngây thơ, nghĩ rằng tôi và Tạ Ninh Viễn có thể cứ thế mà trêu chọc nhau, mãi mãi không thay đổi.

Lên lớp 11, ba mẹ Tạ Ninh Viễn ly hôn.

Vốn đã chẳng mấy khi về nhà, họ gần như chẳng còn quan tâm gì đến .

Hai người cứ đùn đẩy trách nhiệm, sợ phải chăm lo cho “gánh nặng” này.

Tạ Ninh Viễn đã đuổi cả hai ra khỏi cuộc đời mình, chỉ còn lại căn nhà cũ do bà nội để lại, nằm cạnh nhà tôi.

Anh :

“Tôi đã chặn hết liên lạc với họ. Họ không còn là ba mẹ tôi nữa.”

Anh lại :

“Giang Phù Hoan, cậu cũng sẽ bỏ rơi tôi sao?”

Tôi vẫn nhớ cảm giác đau lòng khi nghe câu đó.

Không màng gì nữa, tôi chỉ muốn ôm lấy .

“Sẽ không đâu! Sẽ không đâu. Giang Phù Hoan và Tạ Ninh Viễn sẽ mãi ở bên nhau.”

Khi còn trẻ, nào biết hận là gì.

Cứ ngỡ rằng “mãi mãi” là bể dâu thiên biến, hóa ra chỉ là một cái chớp mắt.

03

Phần quản lý tài khoản của tôi nhận thông báo tag, tôi mở ra xem, chính là “thân ” của Tạ Ninh Viễn đăng bài:

“Á á á á! Cảm ơn Pudding đại tỷ đã vẽ ảnh đôi cho bọn mình, mơ thành sự thật rồi! Mơ thành sự thật rồi!”

Cô ấy đã đổi avatar thành tranh đôi của tôi vẽ, Tạ Ninh Viễn thì không.

Tôi còn đang suy nghĩ, thì điện thoại của Tạ Ninh Viễn gọi đến:

“Bà xã, vừa xuống máy bay, em đang ở đâu?”

“Ở nhà.”

Tôi không hỏi thăm, cũng chẳng giải thích tại sao không đi đón .

Anh im lặng vài giây, rồi cẩn thận hỏi:

“Sao thế? Anh về trễ nên em giận à?”

“Chỉ là hơi mệt thôi, đừng nghĩ nhiều. Nước tắm em chuẩn bị rồi, về nhanh đi.”

Anh có vẻ thở phào nhẹ nhõm:

“Tuân lệnh! Bà xã đại nhân!”

***

Khi Tạ Ninh Viễn về nhà, tôi đang nằm trên giường.

Anh đặt balo xuống bên cạnh tôi, cúi đầu định hôn:

“Sao thế, bảo bối, em không khỏe à? Anh…”

Tôi đẩy mặt ra:

“Đi tắm đi.”

“Được , đi ngay đây.”

Tôi đi vào phòng tắm với gương mặt không chút cảm , sau đó lấy điện thoại từ trong balo của ra.

Mật mã màn hình vẫn là ngày sinh của tôi.

Mở WeChat, trong danh sách bè hiện ra một ảnh đại diện màu hồng, trông rất con .

Tôi nhấn vào đó, đoạn trò chuyện gần nhất dừng lại vào buổi sáng.

“Anh Viễn, sao không đổi avatar của bọn mình ?”

“Bị thầy học thấy thì sao chứ? Anh không muốn họ biết à?”

Tôi kéo lên trên đọc tiếp, phát hiện ra bọn họ nhắn tin với nhau mỗi ngày.

“Chào , em là Bạch Uyên, thành viên vừa tham gia nhóm thí nghiệm hôm nay. Sau này mong giúp đỡ nhiều hơn.”

“Thấy chưa ăn sáng, em mang cho một phần cơm nắm, để trên bàn rồi nhé~”

“Cốc cà phê trên bàn là em tặng đấy. Hôm nay em thấy có khuyến mãi mua một tặng một, nên tặng một cho nè.”

“Sau này em gọi Viễn không? Em thấy mối quan hệ của tụi mình cũng đủ thân thiết để gọi như mà.”

Tạ Ninh Viễn từ thái độ lạnh nhạt ban đầu, dần dần chuyển sang thỉnh thoảng trả lời, rồi cuối cùng là đáp lại từng câu một.

Anh gần như đã hoàn hảo cho tôi thấy tên Bạch Uyên kia đã bước vào trái tim như thế nào.

Họ với nhau về thí nghiệm nào khó , giáo viên hướng dẫn nào nghiêm khắc.

Họ bàn tán chuyện phiếm trong nhóm, gửi cho nhau đủ loại sticker liên quan đến chuyên ngành mà tôi chẳng hiểu nổi.

Đến cả việc nhấn nhận bao lì xì trên ứng dụng mà luôn từ chối vì tôi, cũng chịu nhượng bộ vì ấy.

Cho đến khi tôi thấy một đoạn tin nhắn từ tháng 8 năm ngoái.

Lúc đó, Tạ Ninh Viễn vừa kết thúc một giai đoạn thí nghiệm và nghỉ về nhà.

Gần đến lễ Thất Tịch, tôi vui vẻ một bàn tiệc lớn, uống không ít rượu, rồi tự chuốc mình vào viện.

Anh ở lại bệnh viện với tôi cả đêm, đồng thời cũng nhắn tin với Bạch Uyên:

“Anh Viễn… nhà em mất điện rồi, tối quá, em hơi sợ. Anh có thể chuyện với em không?”

“Không tiện.”

“Không sao đâu, không cần gọi điện cũng , nhắn tin thoại cũng mà. Em thật sự rất sợ.”

“…”

Ngay sau đó là một đoạn ghi âm rất dài.

Tay tôi run rẩy nhấn vào để nghe, phát hiện vì thời gian đã quá lâu, đoạn ghi âm không còn tồn tại nữa.

Khoảnh khắc ấy, tôi chợt thấy nhẹ nhõm.

Ít ra tôi không phải trực tiếp đối mặt với khoảnh khắc khiến tôi nhục nhã nhất.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...