Mặt trời dần lên cao, những tia nắng đầu tiên xuyên qua khe đá, chiếu sáng hốc nhỏ.
Tử An tỉnh dậy trong trạng thái mơ màng, cảm giác toàn thân không còn căng cứng như tối qua. Nàng ngạc nhiên nhận ra mình đã nằm hẳn ra từ bao giờ, không còn tư thế co ro ôm gối nữa.
Ngoài cửa , Hàn Nguyên vẫn ngồi như hôm qua, dáng vẻ bất như tạc tượng. Lưng thẳng, ánh mắt sắc bén ra phía vực sâu, tựa như một con chim ưng quan sát lãnh địa của mình.
Tử An ngồi dậy, chỉnh lại mái tóc rối và y phục nhàu nhĩ. Nàng vừa định bước đến gần chàng thì bất chợt thấy vài bóng đen đáp xuống ngay cửa .
Những kẻ lạ mặt đều mặc trang phục đen, bịt kín mặt, nhanh nhẹn dùng dây đu xuống từ trên cao.
Sự xuất hiện bất ngờ của họ khiến nàng giật mình lùi lại vài bước.
Hàn Nguyên xoay người, vẫy tay:
“Tử An, lại đây.”
Nàng rón rén bước tới, chưa kịp hỏi gì thì chàng đã nắm lấy tay nàng, dặn nhỏ: “Ôm chặt lấy ta, nhắm mắt lại. Đừng hỏi gì cả.”
Tử An do dự một thoáng cuối cùng cũng nghe theo, vòng tay qua eo chàng, siết thật chặt.
Tim nàng đập loạn nhịp khi hơi thở nam nhân gần sát bên tai, mang theo mùi hương thoang thoảng của rừng núi.
Hàn Nguyên không thêm lời nào, một tay ôm lấy nàng, tay còn lại bám chặt sợi dây của kẻ áo đen. Thân hình chàng nhẹ như cánh chim, dùng khinh công bám theo dây mà leo lên vách núi.
Gió thổi phần phật bên tai, mang theo cảm giác chênh vênh khiến Tử An run rẩy, nàng không dám mở mắt.
Nàng chỉ cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ người Hàn Nguyên, cùng với tiếng tim chàng đập vững vàng, kiên định như bản thân con người chàng.
Khi đã lên đến mặt đất, Hàn Nguyên thả nàng xuống một cách nhẹ nhàng.
An mở mắt, thở phào nhẹ nhõm, khi quanh thì không thấy bóng dáng những người áo đen kia đâu nữa.
Nàng chưa kịp hỏi thì Hàn Nguyên đã lên tiếng trước, giọng chàng trầm mà nghiêm nghị: “Nàng muốn về phủ hay theo ta?”
Tử An ngẩn người. Nàng cau mày suy tính.
Về phủ thì vẫn nha hoàn, áo cơm không lo, lại có nguyệt ngân mỗi tháng, nếu nàng đã biết bí mật của kế hoạch này, liệu có bị bịt đầu mối? Còn theo hắn…?
Hàn Nguyên nàng, khóe môi thoáng nhếch lên, giọng nửa nửa thật:
“Suy nghĩ cho kỹ. Theo ta, thì nhất định phải thê tử của ta đấy!”
Tử An tròn mắt chàng. Nàng cắn môi, đôi mắt nghiêm túc hắn như muốn tìm ra lời cợt trong ánh mắt ấy.
Nhưng Hàn Nguyên không hề có vẻ bông .
Sau một lúc, nàng hít sâu, gật đầu: “Được, ta theo huynh.”
Nàng dừng lại, đôi mắt long lanh chợt ánh lên một tia kiên quyết: “Nhưng ta có một mong ước muốn hoàn thành trước.”
Hàn Nguyên khẽ nhướng mày. Chàng gật đầu nhẹ, giọng bình thản: “Được. Nàng mong ước ấy đi.”
Tử An ngước mắt chàng, đôi môi khẽ mím lại như lấy hết dũng khí.
Bạn thấy sao?