Gió núi rít lên từng cơn lạnh buốt, thổi qua những khe đá chênh vênh. Tử An bám chặt lấy bàn tay của Hàn Nguyên, từng hơi thở dồn dập, cả người run rẩy.
Thân cây lớn nơi họ đang đứng như sợi dây mỏng manh nối giữa sự sống và cái chết, lay nhẹ mỗi khi gió mạnh thổi qua.
“Giữ chặt tay ta, đừng xuống.” Hàn Nguyên trầm giọng, đôi mắt kiên định về phía trước.
Chàng cẩn thận đặt từng bước chân, di chuyển dọc theo thân cây, hướng về phía một hốc đất nhỏ giữa vách núi. Tử An theo lời chàng, cố gắng không xuống vực sâu bên dưới, dù lòng bàn tay nàng đã đẫm mồ hôi lạnh.
Khi cả hai cuối cùng cũng bước vào hốc đất, Hàn Nguyên nhẹ nhàng buông tay nàng ra, cẩn thận kiểm tra lại mọi thứ xung quanh.
Đây là một cái nhỏ nằm lưng chừng vách núi.
Tử An dựa lưng vào tường đá, đôi chân mềm nhũn, không còn chút sức lực. Nàng ôm chặt đầu gối, cúi đầu, nước mắt tuôn trào không thể kiềm chế.
Từng tiếng nấc vang lên giữa không gian yên tĩnh. Lúc nãy di chuyển từng chút nàng rất sợ, sảy chân là rơi xuống vực ngay, giờ mới dám khóc.
Hàn Nguyên không nàng, chàng đi quanh , ánh mắt sắc sảo quét qua từng góc nhỏ.
Động không sâu, chỉ là một hốc đất nằm giữa vách núi, phía trên là những tầng đá dựng đứng không thể leo lên, phía dưới là vực sâu không thấy đáy.
Cửa chính là cái thân cây to đã cứu mạng họ.
Tử An khóc một hồi lâu, đến khi cơn sợ hãi dần lắng xuống. Nàng ngước mắt lên Hàn Nguyên, thấy chàng đứng trước cửa , ánh mắt trầm ngâm về phía vực sâu phía dưới.
“Chúng ta…” Nàng khẽ cất giọng, bàn tay vẫn ôm lấy đầu gối, giọng run run: “Chúng ta, bị kẹt ở đây sao?”
Hàn Nguyên quay lại, ánh mắt trầm trọng nàng, rồi khẽ gật đầu.
Không có đường lên, cũng chẳng thể đi xuống, họ như hai con chim bị nhốt trong chiếc lồng đá lạnh lẽo này, không cách nào thoát thân.
“Chúng ta sẽ thế nào bây giờ? Không thể đi đâu, cũng chẳng có gì ăn…” Nàng chàng, giọng nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe đầy lo lắng.
Hàn Nguyên không trả lời mà ngồi tựa lưng vách đá ngay cửa , nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tử An chàng, không hiểu sao vẻ bình tĩnh của Hàn Nguyên khiến cảm giác sợ hãi trong lòng vơi đi đôi chút.
“Ta.. ta tên Tử An, còn huynh tên gì?”
“Hàn Nguyên.” Hắn vẫn nhắm mắt, lạnh nhạt đáp.
“Huynh có thê tử chưa?” Tiếng gió rít khiến nàng càng sợ hãi, Tử An im lặng một lúc thì lại tìm cách bắt chuyện.
“Chưa.” Vẫn lạnh lùng khô khốc.
“Vậy huynh thấy ta thế nào!”
“Hả!” Hàn Nguyên bị câu hỏi đột ngột mà mở mắt tiểu nương ôm gối trong góc .
Tử An siết chặt tay áo, đầu gần như chôn vào gối, giọng nhỏ dần như tiếng muỗi: “Ta nghe … nếu ma trinh nữ sẽ không thể siêu thoát. Nếu… nếu không… chúng ta…”
Hàn Nguyên thoáng ngẩn người, đôi mắt sắc bén thẳng vào nàng. “Nàng có biết mình đang gì không?”
Tử An cúi gằm mặt, không dám đáp, đôi vai khẽ run lên trong bóng tối.
Bạn thấy sao?