Theo lịch trình thời tiết của tinh cầu đã xác định trước, trong những ngày gần đây không nên có mưa.
Sau khi Hùng Sơ Mặc biết ai đã tìm Vân Ca trước đó, hắn đang định đi tìm nhóm Vương Bá, thì đụng phải Thiển Hạ vừa nghe ngóng hình trở về.
Hùng Sơ Mặc: "Mọi chuyện là thế nào?"
Thiển Hạ: "Chúng ta vừa đi vừa ."
Bái Tinh bắt đầu mưa lớn.
Hai người đi đến chính giữa của lớp mây đen tối, thấy Vân Ca ngồi trên mặt đất, đang kiểm tra vũ khí.
Vân Ca lên: "Hai người đến đây gì?"
Hùng Sơ Mặc : "Chúng tôi vừa biết chuyện, đặc biệt đến đây để an ủi , ba ba của đã ở đây rồi! Nếu đau lòng thì vùi vào lòng ba ba!"
Vân Ca thản nhiên : "Tôi không buồn, tôi hoàn toàn không quan tâm đến người của Vân gia, tôi chỉ đang suy nghĩ về lý do tại sao hắn lại như ."
Thiển Hạ chỉ vào thời tiết trên đầu họ, nếu Vân Ca thực sự không quan tâm như , thời tiết Bái Tinh hoàn toàn không thể thay đổi như .
Tâm trạng của Vân Ca đã không thể kiểm soát và không thể chủ ngắt kết nối với Bái Tinh. Điều này cho thấy chuyện của Vân Thanh Lưu đã ảnh hưởng rất lớn đến .
Hùng Sơ Mặc và Thiển Hạ cũng không bất kỳ lời an ủi nào, chỉ đơn giản ở bên cạnh Vân Ca.
Hùng Sơ Mặc như thường lệ những câu chuyện vô nghĩa hoặc những câu giỡn của hắn, còn Thiển Hạ giúp Vân Ca sắp xếp vũ khí và đôi lúc chê trách Hùng Sơ Mặc.
Người dân Bái Tinh thấy mưa dần ngừng lại, họ gấp ô lại: "Rất hiếm khi có mưa lớn như thế."
Tia nắng nhỏ xuất hiện trên con đường, bầu trời Bái Tinh quang đãng trở lại.
Vân Ca nhận cuộc gọi video từ Vân Thanh Lưu, không do dự, nhấn nghe cuộc gọi, thái độ của không khác gì so với khi trò chuyện với Vân Thanh Lưu lần trước.
Vân Ca: "Bác, sao lại liên hệ với cháu lúc này?"
Khuôn mặt của Vân Thanh Lưu có chút rám nắng, lúc hắn mỉm hiền lành, răng của hắn lại rất trắng, khiến cho hắn trông ngay thẳng và thật thà, không ai nghĩ rằng hắn là một tên người.
Vân Thanh Lưu: "Người của cháu đến thăm ta và Bách Hợp. Bọn họ thực sự là một nhóm người tốt, bọn họ đã thêm số liên lạc của Bái Tinh để ta có thể liên lạc với cháu, nên ta đã thử gọi đến, không phiền chaus chứ?"
Hắn giơ tay gãi đầu, để lộ những vết cắn của côn trùng trên tay và một số vết bầm tím từ những lần bị đánh đập.
Vân Ca lập tức ý đến những dấu vết đó, lạnh mặt hỏi: "Bác, tay bác bị sao ?"
Vân Thanh Lưu lập tức kéo tay áo xuống rồi : "Không có gì hết."
Hắn liếc mắt khuôn mặt đen lại của Vân Ca, thở dài: "Lần này đám người của cháu đến, các trưởng lão có những ý định, bọn họ muốn đến Bái Tinh, muốn ta đến chuyện với cháu ta không đồng ý, nên đã đánh nhau với bọn họ."
Hắn bổ sung: "Đừng lo, bọn họ sẽ không đến phiền cháu !"
Vân Ca lại lặp lại câu lần trước: "Có cần cháu giúp bác hết đám trưởng lão Vân gia không? Sẽ không ai phát hiện ra."
Từng chữ y hệt, không thay đổi chữ nào.
Cũng như lần trước, Vân Thanh Lưu nhảy dựng lên vì sợ những lời của Vân Ca: "Cháu, cháu, cháu, tại sao lại những lời đó nữa! Mọi người đều là người thân của nhau!"
Nhưng lần này, Vân Ca ý đến ánh mắt của Vân Thanh Lưu, hắn dường như đang cố khiêu khích .
Vân Thanh Lưu đã cố thuyết phục Vân Ca một thời gian dài, hắn vẫn cứ luôn nhắc tới một chuyện, khuyên nên tìm một người đàn ông để kết hôn trong thời buổi loạn lạc này, để bảo vệ .
Mặc dù có vẻ như là những lời quan tâm, thực ra, mỗi câu đều đang chọc tức Vân Ca.
Vân Thanh Lưu biết rất rõ Vân Ca quan tâm điều gì, hắn cũng hiểu rằng khi như , Vân Ca sẽ không trách móc hắn, mà sẽ càng ghét môi trường hiện tại hơn...
Vân Ca đã tỏ ra khó chịu, Vân Thanh Lưu thông minh ngừng lời đúng lúc và đề cập đến các chủ đề khác.
Hắn : "Gần đây, có nhiều đội ngũ của các chủ tinh cầu xuất hiện gần Miểu Tinh, các trưởng lão cũng lo lắng Miểu Tinh không an toàn, mới nghĩ đến việc đến Bái Tinh... Đám người các cháy thật lợi , đụng phải đội quân của các chủ tinh cầu cũng không sao, không giống Miểu Tinh, chẳng có bao nhiêu quang giáp sĩ cả hahaha."
Bạn thấy sao?