Mộng Trường Uyên – Chương 8

7

Để tránh kỳ thi hương, không đợi Lạc lão cha nổi giận, Lạc Trường Uyên đã tự mình lên kế hoạch khổ nhục kế, tránh việc thi trượt lần nữa, khiến chân còn lại cũng bị đ-á-nh gãy.

Hắn bảo Cẩm Mặc giả kẻ trộm cướp giữa phố, còn bản thân thì hành hiệp trượng nghĩa, trong lúc giao đấu bị thương nhẹ, tốt nhất là bị thương ở tay phải.

Như , hắn sẽ có lý do chính đáng để không tham gia kỳ thi. Tuy nhiên, kế hoạch không theo kịp thay đổi.

Bên này Cẩm Mặc vừa mới đeo khăn đen che mặt, bên kia đã có phụ nhân hô hoán.

"Bắt kẻ trộm!"

"Tên trộm chó ch-ế-t, giữa ban ngày ban mặt dám ăn trộm. . ."

Trường Uyên ca ca đuổi theo tên trộm vào con hẻm dài, tên trộm đó thân thủ không tồi, chớp mắt đã leo lên tường định tẩu thoát. Hắn ta chạy nhanh hơn Trường Uyên ca ca một bước, còn quay đầu lại cảm ơn hắn, bảo hắn đoạn hậu.

Trong lúc Trường Uyên ca ca đang ngẩn người thì bị người phía sau túm lấy, những người bắt hắn hiểu lầm hắn là đồng bọn của tên trộm. Một đám người cầm gậy gộc xông lên, không hai lời đ-á-nh hắn một trận tơi bời. Đến khi Cẩm Mặc cứu hắn ra khỏi đám gậy gộc thì hắn đã bầm dập mặt mày, khó lòng nhận ra.

"Thiếu gia, sao ngài không đ-á-nh trả?"

Cẩm Mặc không hiểu, Lạc Trường Uyên chỉ đều là dân thường, không nên người khác bị thương. Khi ta bôi thuốc cho hắn, nghe Cẩm Mặc kể lại chỉ thấy vừa tức vừa buồn .

"Tên trộm đó là Nhị đương gia ở Thập Lý trại ngoài thành, hắn ta vốn phong lưu quen rồi, không biết sao lại dan díu với Tam di nương. Chỉ là tên Nhị đương gia đó tuấn lại võ nghệ cao cường, Phủ doãn đại nhân âm thầm bày mưu mấy lần cũng không bắt người. Lần này vốn có thể thành công, lại bị huynh xuất hiện hỏng kế hoạch, không những giúp Nhị đương gia trốn thoát, mà còn bị người ta coi là kẻ thế mạng đ-á-nh cho một trận."

"Hít! Ta nha đầu muội, sao lại hướng về phía người ngoài ? Bổn thiếu hiệp sao ngờ rằng tên trộm đó ra tay hèn hạ như , khó trách chỉ có thể kẻ cướp bóc giặc cỏ."

Lạc Trường Uyên tức không nhịn nổi, tuyên bố sẽ đi tiêu diệt bọn sơn tặc đó để chứng minh sự trong sạch của mình.

"Thiếu gia, giang hồ nhiều tam giáo cửu lưu, phần nhiều là những chiêu thức không thể đem lên mặt bàn, đ-á-nh nhau với người ta không tiện dùng quy ước quân tử, ngài. . ."

"Ngươi im đi, thật sự coi thiếu gia ta là kẻ ngốc sao?"

Lạc Trường Uyên ngắt lời Cẩm Mặc, đứng dậy khập khiễng bước ra ngoài cửa.

Hắn như chắc chắn là không thể đi thi rồi. Lạc lão gia không thèm đích thân tới bắt người, sai quản gia đến dò hình thực tế.

Ta trốn sau hành lang quản gia đối thoại với hắn, lão bá rất ôn hòa, những lời khuyên nhủ câu nào cũng có lý.

"Thiếu gia, sao ngài lại không hiểu nỗi lòng của lão gia chứ? Lạc gia giàu có không có ai quan trên triều, những năm gần đây luôn có quan lại lấy cớ kiểm tra sổ sách để bóc lột Lạc gia, trong lòng lão gia vừa bực vừa giận cũng bất lực, chỉ mong ngài có thể thi đỗ cử nhân, dù chỉ là một chức quan nhàn rỗi, sau này đứng vững vẫn tốt hơn cả đời thương nhân phải ngước người khác."

Lạc Trường Uyên: "Thiên hạ quạ đen đều như nhau, những gì cha ta không ưa thì ta cũng chẳng thèm để mắt tới. Nếu ta quan cũng chưa chắc đã tốt hơn chỗ nào, biết đâu ngày nào đó đắc tội với cấp trên bị lôi ra chém đầu."

"Thiếu gia, không thể như ." Lão quản gia vội vàng ngăn lời hắn: "Kỳ thi hương năm nay ngài đã không có duyên rồi, việc này tạm thời có thể hoãn lại bàn sau. Hiện tại điều quan trọng là. . . vị nương đang ở trong trạch viện của ngài, ngài thực sự định nuôi nàng ấy mãi như sao?"

Cuối cùng cũng nhắc đến ta, ta nắm chặt chiếc khăn tay trong tay, nín thở muốn nghe rõ Lạc Trường Uyên sẽ gì.

8

"Ta nuôi muội ấy thì sao?"

Lạc Trường Uyên vẫn giữ vẻ kiêu ngạo bất cần.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...