Mộng Trường Uyên – Chương 24

Ta vội gật đầu: "Nếu Vương gia chê ồn, sau này ta sẽ không hát nữa."

"Ha ha, thật sự coi mình là câm rồi."

Sự ngoan ngoãn nghe lời của ta cuối cùng cũng Hạ Cảnh Thái công nhận.

Hắn ta bắt đầu để ý quan sát ta, sau đó cho phép ta đàn tỳ bà cho hắn ta nghe.

Hạ Cảnh Thái đến tiểu viện càng ngày càng nhiều, ta biết hắn ta đã bắt đầu đắm chìm trong thân thể của ta.

Từ ban đầu bị ép buộc chịu đựng, ta đã học cách dần dần chiều theo hắn ta, hắn ta vui lòng.

Một lần sau khi kết thúc, hiếm khi hắn ta không mặc quần áo rời đi, lại ôm ta ngủ trên giường nửa đêm.

Có lẽ thân là Hoàng tử từ nhỏ đã quen phải cẩn thận, bên cạnh Hạ Cảnh Thái có nhiều nữ nhân, chưa từng ngủ lại trên giường của nữ nhân nào, hoặc cho phép nữ nhân ngủ bên cạnh mình.

Hơn nữa những nữ nhân đó không ai sống lâu cả.

Hơn nữa mỗi lần gần gũi với hắn ta, thị vệ thân cận đều sẽ khám xét người ta.

Đừng là giấu vũ khí sắc bén, ngay cả một cây trâm bạc cũng không xuất hiện.

Trong bóng tối, ta từ từ mở mắt nam nhân nằm bên cạnh.

Nếu bây giờ ta có một con d-a-o, ta nhất định sẽ không chút do dự đ-â-m vào ng-ự-c hắn ta.

"Tỉnh rồi?"

Hạ Cảnh Thái đột nhiên lên tiếng, ta bị dọa sợ.

Lần này không phải giả vờ, ta thật sự bị hắn ta dọa sợ.

Ta chỉ hắn ta mà không gì cả, thậm chí nhịp thở cũng không thay đổi, hắn ta nhắm mắt vẫn có thể cảm nhận ta đã tỉnh.

Từ đó có thể thấy, hắn ta là người thận trọng đến mức nào.

Hạ Cảnh Thái sai người thắp đèn lên, rồi bắt đầu đứng dậy mặc quần áo.

Ta chưa bao giờ giúp hắn ta những việc này, không phải ta không muốn, mà là hắn ta không cho phép.

"Lại đây."

Hắn ta đột nhiên gọi ta, rồi vẫy tay đuổi Liễu Như ra ngoài.

"Quần áo của gia không khó hầu hạ, ngươi đi."

Ta ngoan ngoãn gật đầu, bước lên phía trước học theo cách của Liễu Như thắt đai áo cho hắn ta.

Hắn ta cao hơn ta rất nhiều, ta phải kiễng chan thì đỉnh đầu mới chạm cằm hắn ta.

Hắn ta đột nhiên ôm lấy ta, cúi đầu hôn ta.

"Thật muốn đem ngươi theo bên mình."

"Tô Tô, trên người ngươi rốt cuộc có mùi gì, tại sao có thể khiến ta say mê như ."

Hai bàn tay ta ôm vạt áo hắn ta im lặng không lên tiếng.

Đợi đến khi Hạ Cảnh Thái rời đi, ta lại một mình ngồi dưới mái hiên.

Liễu Như đứng bên cạnh hầu hạ ta, rất nhanh nàng ta đã ngủ thiếp đi.

Sau cột trụ hành lang có bóng người lướt qua, ta quay đầu .

Là Cẩm Mặc.

Hắn ta đưa cho ta một gói giấy nhỏ, rồi hạ giọng một câu.

"Đại Hoàng tử ra tay, đêm nay Hạ Cảnh Thái ra ngoài có thể gặp nguy hiểm."

Tim ta đột nhiên đập mạnh.

22

Cuộc tranh đấu giữa các Hoàng tử thật tàn khốc, ta mong Hạ Cảnh Thái có thể sống sót trở về.

Mạng của hắn ta chỉ có thể do ta kết thúc.

"Còn một việc nữa."

Cẩm Mặc có vẻ do dự, cuối cùng vẫn ra.

"Tú bà thuốc này tuy có thể tạm thời áp chế chất độc trong người ngươi, ngươi dùng chính mình cổ, nuôi Tây Hạ Diễm cổ, khiến nam nhân nào chạm vào ngươi đều trúng độc, đây là con đường không quay đầu, Anh Lạc, ta. . . ta lo cho ngươi."

Từ trước tới nay hắn ta luôn gọi ta là tiểu thư, giờ đây chịu gọi tên ta, ta rất vui mừng.

Ta quay đầu hắn ta .

Không biết đã bao lâu rồi ta chưa nở nụ thật lòng như .

Ta : "Ca, huynh nhớ sớm tìm người khắc bia m-ộ cho Trường Uyên ca ca và Uyển tỷ tỷ, biết đâu một ngày nào đó sẽ dùng đến."

Tây Hạ Diễm cổ dùng nữ nhân xinh đẹp mẫu cổ.

Nam nhân từng giao hợp với mẫu cổ hoàn toàn không biết mình trúng độc như thế nào.

Thường ngày cơ thể họ cũng không có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.

Chỉ khi mẫu cổ kích thích, bọn họ mới vì độc tố của tử cổ vỡ cơ thể, ch-ế-t vì mất m-á-u.

Ta đã hạ cổ trong người Hạ Cảnh Thái.

Nhưng muốn đảm bảo hắn ta phải ch-ế-t, mức độ cổ độc này vẫn chưa đủ.

Ta phải khiến hắn ta say mê ta hơn nữa, sẵn sàng bày ra bộ dạng không phòng bị trước mặt ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...