Nói rồi hắn ta lại lấy ra một mặt dây chuyền Quan Âm bằng vàng khảm ngọc trao vào tay ta.
"Đây là vật mà năm thiếu gia chào đời, lão gia và phu nhân bỏ ra rất nhiều tiền để chế tác. Thiếu gia vốn đã tặng vật này cho Yến tiểu thư, đã bị trả lại."
Lời của Lạc Trường Uyên là: "Vật này chỉ có thể trao cho người thân ruột thịt, không phải ái thê thì cũng là muội muội của ta."
Ta đeo mặt dây chuyền Quan Âm vào, cất kỹ trong vạt áo, rồi lặng lẽ quay người đi.
Lạc gia gặp nạn, quan phủ chỉ cần hơi điều tra là Túy Tiên Lâu cũng không giữ . Ta gọi chưởng quỹ đến, giao hết tiền công của đầu bếp và tiểu nhị vào tay ông ta, ra lệnh ngày mai tìm người bán nơi này đi, rồi đem số bạc bán phân phát cho những người ăn xin dọc đường.
"Cứ là Lạc thiếu hiệp ban thưởng."
Chưởng quỹ là người đáng tin cậy.
Sau đó, ta trở về chỗ ở, thu dọn đồ đạc đơn giản. Nhìn quanh bốn bề, trên tường có thơ từ và tranh vẽ Lạc Trường Uyên tự tay cho ta, còn có cả bàn trang điểm hắn mua tặng ta.
Huynh trưởng trong nhà giàu có thương muội muội như thế nào, hắn đều đối xử với ta y như . Giờ đây, quá nhiều thứ không thể mang theo nữa.
"Huynh, ngày mai huynh đến ngân trang đổi hết những ngân phiếu này, rồi mua hai con ngựa. Chúng ta chỉ mang theo vàng bạc lên đường."
Cẩm Mặc xấp ngân phiếu dày cộm trong tay ta, ánh mắt hoảng hốt.
"Tiểu thư định gì?"
Nước mắt trong mắt ta chưa khô, hắn ta từng chữ từng chữ :
"Trường Uyên ca ca cuối cùng vẫn quá ngây thơ. Hắn tưởng ta sẽ vì báo ân mà sống, rồi nghe lời hắn lấy chồng sinh con để nối dõi cho Lạc gia."
Ta cay đắng: "Không có hắn, nối dõi gì?"
Cẩm Mặc không gì, ta tiến thêm một bước hỏi hắn ta.
"Ca, huynh định ngăn cản ta đi tìm hắn sao?"
13
Năm mười lăm tuổi, ta run rẩy đứng trên nóc nhà, thề nguyện sống ch-ế-t có nhau với Lạc Trường Uyên. Một lời thề trọn đời, không đợi kiếp sau.
Trong ba năm theo Lạc Thiếu Uyên, hắn dạy ta cưỡi ngựa bắn cung, còn có vài đường quyền cước đơn giản. Vốn tưởng hắn không cưới ta không gả, dù là huynh muội ta cũng có thể ở bên hắn đến già. Nào ngờ thế sự khó lường, trong chớp mắt số phận hắn còn thảm hơn ta. Ít nhất ta còn có hắn, còn hắn thì chẳng còn gì cả.
Thành Dương Châu không còn phồn hoa như trước, trước sau Lạc phủ đều bị niêm phong, không thể nào đến gần. Nha môn khắp nơi tìm kiếm, dán hình vẽ, lùng sục kẻ phản nghịch ẩn náu trong nhà dân. Khắp nơi đều là cửa hàng đóng kín, ai nấy đều lo sợ, sự bần cùng hiện rõ khắp nơi.
"Bức đó là Trường Uyên ca ca, hắn cũng bị truy nã rồi."
Ta và Cẩm Mặc cải trang đi trên đầu phố, vừa quay người đã thấy rõ trên cổng lớn của Yến phủ cũng bị dán giấy niêm phong.
Lạ thật, sao họ cũng gặp nạn theo ?
Nghe tiếng bước chân đến gần, Cẩm Mặc đã dẫn ta trốn vào trong ngõ hẻm. Là quan binh đi tuần tra tìm kiếm kẻ phản nghịch, từ cuộc đối thoại của họ biết đêm qua có người trèo tường vào Yến phủ.
Trong lòng ta cảm thấy chẳng lành: "Ca, có phải là Trường Uyên ca ca không?"
Chuyện Yến gia vẫn chưa rõ nguyên do, người có thể quan tâm đến Yến phủ như , chắc là Lạc Trường Uyên rồi.
"Tiểu thư, chúng ta vẫn nên về Hoa Mãn Lâu tránh một lúc thì hơn?"
Hoa Mãn Lâu vẫn như xưa, dù ngoài phố có bao nhiêu người ch-ế-t, nơi đây vẫn là chốn mơ màng trụy lạc. Mặt trời đứng bóng, tú bà đang ngủ bị đánh thức, đang nổi cáu định mắng người thì mới nhận ra là ta.
"Là Tô Tô à, ôi chao, ba năm nay ngươi đi đâu, mẹ lo muốn ch-ế-t."
Tú bà mặt mày nịnh bợ, chẳng qua là vì ba năm trước ta để Cẩm Mặc mang gã nhân và hai đứa con mà ả ta nuôi lén đi giấu. Sau đó tốn chút công sức để đưa Hoa Mãn Lâu về tên ta.
Ý định ban đầu của Cẩm Mặc là khiến tú bà biến mất khỏi nhân gian không một tiếng . Nhưng ta hiểu rõ hơn, đối với những người đàn bà như ả ta, điều họ quan tâm nhất không gì ngoài tiền bạc và chút cảm tự cho là đúng. Ả ta muốn gã nhân và mấy đứa con sống, thì phải nghe theo sự sắp đặt của ta.
Bạn thấy sao?