Ta ngẩng cằm lên, bất khuất hắn.
"Ta đã không muốn đến đây ở, chính huynh bế ta đến đây. Ta đã quyết tâm đời này chỉ gả cho Trường Uyên ca ca, nếu huynh không chịu cưới ta thì để ta ở bên cạnh thị nữ cũng , tuyệt đối không bỏ rơi ta lần nữa."
Ta không muốn khóc, khi nghe hắn nhắc đến hai chữ "ca ca", ta hiểu rõ rằng hắn chưa bao giờ lòng với ta.
Và sau này cũng sẽ không.
Ta là kẻ không có tiền đồ, đã chọn hắn thì chỉ có thể là hắn. Dù ở bên cạnh hắn với danh nghĩa muội muội, ta cũng cam lòng.
"Trường Uyên ca ca, ta biết trong lòng huynh đau khổ lắm. Yến nương sắp đính hôn rồi, huynh nàng ấy mà không nên muốn trốn khỏi nơi này, ta nguyện đi cùng huynh, đừng tìm cớ bỏ rơi ta."
Vẻ giận dữ trên mặt Lạc Trường Uyên dần tan biến, thay vào đó là nỗi đau mênh mang.
Nhìn vào đáy mắt hắn tràn ngập nỗi buồn và nhớ nhung không thể hóa giải, ta đau lòng chỉ muốn ôm lấy hắn.
Nước mắt lăn dài trên má, ta khóc còn hắn thở dài.
"Muội để gì chứ? Người như ta ngoài xuất thân tốt ra, dù có núi vàng núi bạc chất đầy trước mặt cũng có gì đáng để khoe khoang đâu?"
Lạc Trường Uyên thở dài xong lại tự giễu: "Yến Uyển đúng, ta chỉ là một kẻ ngốc vô dụng, đầy ảo tưởng, chỉ muốn hưởng lạc. Dù nàng ấy có đ-â-m m-ù cả hai mắt cũng sẽ không chọn ta phu quân nữa đâu. Ta không đi, ở lại đây thì có thể gì chứ?"
Nói xong, hắn đột nhiên nắm chặt vai ta, gằn giọng hỏi: "Chẳng lẽ muội muốn ta nàng ấy đính hôn với người khác, trơ mắt nàng ấy gả chồng sao? Muội bảo ta phải sao đây?"
Cuối cùng hắn vẫn không nhịn mà xé toạc vết thương, sự thật đẫm m-á-u kích đến mức hắn sắp phát điên.
"Muội có vài phần giống nàng ấy, nếu ta chỉ vì chút giống nhau đó mà nhận muội, thì sau này muội sẽ sống ra sao? Anh Lạc, nếu muội không muốn ở lại Dương Châu, ta có thể tìm nơi khác mở cửa hàng cho muội. Miễn là muội sống tốt, tốt hơn nàng ấy là ."
"Ta không muốn."
Ta nhân cơ hội lao vào lòng hắn, mặc cho hắn giằng co thế nào cũng không buông tay.
"Ta muốn ở bên Trường Uyên ca ca, dù ch-ế-t cũng không chia lìa."
9
Đêm đó, Lạc Trường Uyên uống say mèm.
Ta không ngăn cản hắn nữa, chỉ cầu mong sau khi say một lần này, hắn sẽ buông tha cho chính mình.
Ngày hôm sau, tin đính hôn giữa đại tiểu thư Yến phủ và trưởng tử nhà Tả Đô Ngự sử mới nhậm chức lan truyền khắp ngõ ngách.
Lạc Trường Uyên ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy.
Khi ta mang trà giải rượu vào, bên ngoài sân bỗng có tiếng ồn ào.
Hóa ra là Lạc lão gia, người vốn chẳng thèm bước chân đến đây.
Bộ dạng quần áo xộc xệch chưa tỉnh rượu của Lạc Trường Uyên lọt vào mắt Lạc lão gia, ông ấy lập tức ra lệnh đuổi ta đi.
"Xem ai dám!"
Lạc Trường Uyên trừng mắt cha ruột như một công tử nhà giàu hư hỏng.
"Anh Lạc là do ta nuôi lớn, không có sự cho phép của ta, ai cũng không đến muội ấy!"
Lạc lão gia tức giận tát hắn một cái, Lạc Trường Uyên ngược lại còn .
"Cha vốn đã không vừa mắt con, sao không đ-á-nh ch-ế-t con đi? Không phải cha vẫn muốn con nối dõi tông đường cho Lạc gia sao? Con thẳng với cha đây, cả đời này ngoài Yến Uyển ra con sẽ không cưới ai cả. Nàng ấy đã lấy chồng, con sẽ vào chùa xuất gia. . ."
"Bốp!" một tiếng, Lạc lão gia lại tát thêm một cái nữa.
Ông ấy có con trai khi đã trung niên, nay tuổi đã hơn trăm mà vẫn còn mạnh mẽ minh mẫn.
Hai cái tát đánh xuống, khuôn mặt Lạc Trường Uyên vốn đã chưa lành vết thương cũ giờ càng thêm thảm .
Trong lòng ta vừa kinh hãi vừa sợ hãi, cũng biết lúc này không nên lên tiếng.
Lạc lão gia vốn không ưa ta, nếu ta lên tiếng cầu xin ông ấy, chỉ khiến ông ấy nghĩ rằng người Trường Uyên ca ca nuôi dưỡng không biết phép tắc.
Lạc lão gia sai người đưa ta ra ngoài, Lạc Trường Uyên không chịu, khiến cha con họ rơi vào thế giằng co.
Bạn thấy sao?