“Cô định trò gì ? Rõ ràng là sai, tại sao còn phải loạn?
Cô cứ giả vờ như không có chuyện gì, chúng tôi cũng không ai gì đâu!
“Nhưng bây giờ, đi cùng chúng tôi, là trưởng nhóm tôi phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của .
Chúng ta là một tập thể, tôi tròn trách nhiệm của mình, thì cũng phải biết tự lo cho bản thân, đừng thêm phiền phức cho người khác!”
Nhóm chúng tôi là nhóm tiếp thị A, trong đó có nhiều con .
Trưởng nhóm Lâm Tề bình thường rất cẩn thận và luôn quan tâm đến sự an toàn của các .
Ở trong nước, khi nhóm tổ chức team building hoặc đi ăn, lần nào cũng vào ban ngày, ngay cả khi thêm buổi tối cũng không bao giờ ở lại sau 9 giờ.
Anh ấy cũng không bao giờ để chúng tôi uống rượu, luôn đặt sự an toàn lên hàng đầu.
Anh ấy rất có trách nhiệm, trước khi quyết định đi Ấn Độ, còn dẫn năm cậu con trai trong nhóm đi học chút kỹ năng tự vệ, để phòng trường hợp khẩn cấp.
Vì điều này, chúng tôi rất biết ơn, vì sự tôn trọng và quan tâm của ấy không chỉ là lời suông, mà còn thể hiện bằng hành cụ thể.
Nhưng đáng tiếc, lòng tốt của ấy lại đặt nhầm chỗ, có những người hoàn toàn không xứng đáng với sự chân thành của người khác.
Tôn Mộng Hàn không chịu thua, cầm điện thoại quay lại cãi với Lâm Tề:
“Chẳng qua chỉ là một trưởng nhóm thôi mà?
Quan trọng lắm chắc?
Làm gì mà như mình là người lớn lắm ?
Ai cần quản tôi?
Tôi có cầu xin chăm sóc tôi không?”
“Ý là gì? Tôi bảo mọi người cứu mà cũng sai à?”
Nhìn cái bộ dạng ta trợn mắt với chúng tôi, lại tươi trước màn hình livestream, tôi chỉ muốn nghẹn họng mà không biết gì.
Đúng là…
Cảm giác như có một cục đờm kẹt trong họng, không nuốt , không khạc ra , vô cùng khó chịu và ghê tởm.
3
Vì sự cố trên đường, tất cả chúng tôi đều không vui vẻ gì.
Vì số lượng con vừa đúng số chẵn, nên để có thể chăm sóc lẫn nhau, chúng tôi đều chọn ở phòng đôi.
Nhưng đến khách sạn phân phòng, không ai muốn ở cùng với Tôn Mộng Hàn.
“Cô ta không phải muốn livestream sao? Tôi sợ ta quay tôi vào trong đó.”
“Tôi sợ ta nửa đêm dẫn đàn ông vào phòng, mà miệng tôi thì hay lung tung.”
“Tôi ghét ta, tôi không muốn ở chung với ta.”
…
Thấy không ai chịu ở cùng mình, Tôn Mộng Hàn lại đáng thương quay clip TikTok, rằng ta bị lập, bị mọi người xa lánh.
Cuối cùng, ta dùng chiêu đạo đức để ép đồng nghiệp Vương Hiểu Tuyết ở cùng, hai người mới miễn cưỡng chung một phòng.
Còn tôi thì lén lút tìm hướng dẫn viên, mua lại dữ liệu camera giám sát trên xe buýt.
Không hiểu sao, tôi cứ có linh cảm rằng camera này sẽ có lúc dùng đến.
Với lại, sống lại một kiếp, tôi chắc chắn sẽ không để ta sống dễ chịu như kiếp trước.
Thôi nào, ta chính là kẻ đã chết tôi cơ mà.
Làm sao tôi có thể để ta thoải mái chứ?
4
Sáng hôm sau, chúng tôi dậy rất sớm.
Theo kế hoạch ban đầu, chúng tôi chuẩn bị ra ngoài chơi.
Nhưng không ngờ, Tôn Mộng Hàn và Vương Hiểu Tuyết đã biến mất.
Lâm Tề sốt ruột, đứng tại chỗ xoay vòng: “Tôi đã rõ trong nhóm rồi mà, không tự ý hành ! Đây là nơi đất khách quê người, lại bẩn thỉu lộn xộn như , lỡ có chuyện gì thì sao?”
Không biết ai đó khẽ lẩm bẩm: “Biết thế đã không nên dẫn ta theo!”
Lâm Tề càng tức giận hơn: “Bình thường ở công ty ta không phải rất ngoan sao? Luôn tuân thủ quy định, sao lần này lại trở nên như thế? Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra thì phải sao đây?”
Tôi rút điện thoại ra, tìm thử livestream của ta, quả nhiên, ta đã bắt đầu phát trực tiếp: “Trưởng nhóm, ấy đang ở khu chợ, chúng ta có nên qua đó không?”
Trưởng nhóm thở dài, dùng ngón tay cái ấn mạnh vào giữa trán, khuôn mặt đầy sự tức giận vẫn cố gắng kìm nén cảm rất tốt:
“Đi thôi, dù sao cũng là đi cùng nhau, nếu ấy xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không yên tâm. Giúp thì cứ giúp.”
Tôi không kiềm mà “chậc” một tiếng, đúng là thánh nhân.
Kiếp trước, Tôn Mộng Hàn cố ý mặc bikini đứng ở khu cắm trại, liên tục tạo dáng khiêu gợi trước máy quay.
Xung quanh ta là một đám người địa phương, mắt ta như con mồi, chực chờ cơ hội.
Khi có người bắt đầu giơ tay sàm sỡ, Lâm Tề là người đầu tiên lao vào cứu ta.
Nhưng trong lúc xô đẩy, ấy bị nhóm đàn ông đó vây quanh, bị đánh gãy tay.
Dù , ấy vẫn cố gắng bảo vệ Tôn Mộng Hàn.
Dù sau đó chúng tôi không tìm bác sĩ để phẫu thuật cho ấy, ấy buộc phải về nước sớm để điều trị.
Nhưng ấy vẫn luôn khuyên chúng tôi trong nhóm hãy kiên nhẫn với Tôn Mộng Hàn:
【Bây giờ thời đại của truyền thông tự do, người trẻ có ý tưởng riêng cũng bình thường thôi, chúng ta không nên khó chịu với họ.
Nếu ấy nổi tiếng, công ty chúng ta cũng có thể hưởng lợi, biết đâu sau này chúng ta phải nhờ cậy ấy.
Dù gì ấy cũng chỉ là một đứa trẻ, mới ra trường hơn một năm, nếu có thể kiên nhẫn thêm thì cứ kiên nhẫn một chút.】
Nhưng với tôi, những lời đó chẳng khác gì nhảm, không ai thích một kẻ luôn rắc rối, một gánh nặng cả.
Huống chi, ta hoàn toàn lợi dụng sự an toàn của người khác để trò cho bản thân.
Chúng tôi đã cứu ta nhiều lần, ta chẳng hề biết ơn, thậm chí còn trách móc ngược lại.
Tôi thật sự không thể chịu nổi ta.
Nhìn ta trong livestream, điên cuồng lấy lòng khán giả, ai bảo mua gì ta cũng mua, ai bảo ăn gì ta cũng ăn.
Tỏ vẻ phục tùng mọi thứ.
Nhưng thực chất, ta chỉ ăn những thứ có vẻ sạch sẽ, còn bắt Vương Hiểu Tuyết, người đi cùng ta, ăn những món dơ bẩn.
Tôn Mộng Hàn tiếng Anh khá tốt, ta dùng tiếng Anh để chuyện với người bán hàng : “Chào , cho cháu hỏi món masala này có giẫm bằng chân không ạ? Nếu không phải giẫm chân thì cháu mới ăn nhé.”
Sau khi nhận câu trả lời khẳng định từ người bán, ta quay sang tươi với Vương Hiểu Tuyết:
“Chú ấy rồi, món này sạch lắm, quán có hơn 30 năm rồi, toàn khách quen đến ăn thôi.”
Vương Hiểu Tuyết rõ ràng không hiểu tiếng Anh, tưởng Tôn Mộng Hàn thật, liền nhận lấy bát cháo và ăn ngay.
Nhìn bình luận trong livestream, tôi cảm thấy ngày càng lạnh lẽo.
Chị Lý ngồi cạnh cũng ghé qua xem cùng tôi, không nhịn mà chửi:
“Cô Tôn Mộng Hàn này thật sự giỏi nhỉ, phát mà ngứa tay ngứa chân.”
Tôi tò mò hỏi lại, chị Lý nghiến răng : “Muốn tát ta vài cái.”
Tôi suýt phun ngụm nước muối soda ra ngoài.
5
Khi chúng tôi đến khu chợ nơi họ đang ở, phân bò khắp nơi trên đường, suýt nữa đôi giày lỗ của tôi dính đầy.
May mắn là giày tôi có gót khá cao, gần 8 cm, nên cũng tránh phần nào.
Nhưng những người khác thì không may mắn như .
Mọi người vừa đi vừa chửi bới, hướng dẫn viên cũng không kiềm mà than thở với chúng tôi:
“Các đúng là trọng trọng nghĩa thật đấy, sao không để ta tự đi một mình?”
“Tôi hướng dẫn viên cho du khách nước các bao nhiêu năm, chưa ai từng đến những nơi thế này để du lịch. Các không thể chọn chỗ nào sáng sủa, sang trọng hơn một chút à?”
Tôi ngửa mặt than trời: “Không còn cách nào cả, bây giờ là hai người, không phải một người.”
Cuối cùng, khi tìm thấy hai người họ, tôi thấy Vương Hiểu Tuyết mặt mày nhăn nhó, tay ôm bụng, mồ hôi lạnh chảy dài từ trán xuống cổ.
Cô ấy bắt chéo chân, rõ ràng là sắp không nhịn nữa.
Thấy chúng tôi đến, ấy vội hỏi hướng dẫn viên:
“Xin chào, ở đây có nhà vệ sinh không? Tôi thực sự không chịu nổi nữa!”
Hướng dẫn viên lập tức xua tay:
“Ở đây không có nhà vệ sinh, đất nước chúng tôi chỉ có nhà vệ sinh ở những nơi sang trọng một chút, còn đây là khu ổ chuột, chỉ có thể tìm một chỗ vắng người mà giải quyết thôi.”
Vương Hiểu Tuyết sững sờ, quên cả việc đổ mồ hôi: “Cái gì? Vậy người ở đây muốn đi vệ sinh thì thế nào?”
“Phụ nữ ở đây đều đi vệ sinh cùng nhau vào ban đêm, có thể đợi đến tối rồi đi.”
“Xin đấy, tôi sắp không chịu nổi rồi, sao đợi đến tối ?”
Cô ấy gấp đến mức gần khóc:
“Ở đây có nhiều người như , tôi chẳng biết phải đi đâu cả, tôi sắp chết vì nhịn rồi.”
Tôn Mộng Hàn thì thản nhiên : “Ôi dào, cứ đi luôn ở đây đi! Chẳng lẽ con người lại để bị chết vì nhịn tiểu? Cô đi luôn ở đây thì có sao đâu?
“Chúng ta có bao nhiêu người đứng đây mà, nếu có chuyện gì thì vẫn có người giúp.
Với lại, cũng đang khổ sở vì nhịn, lỡ mà chết vì nhịn thì sao?”
Vương Hiểu Tuyết tức giận hét lên:
“Cô… sao có thể như ? Nếu bây giờ muốn đi vệ sinh, tôi cũng sẽ không để đi bậy giữa đường đâu, có chút lương tâm nào không?”
“Tôi cũng chỉ là muốn tốt cho thôi mà?
“Tôi thấy không chịu nổi nên mới thế, nghe hay không thì tùy, không nghe thì đừng mắng tôi! Đúng là lòng tốt bị coi như lòng lang dạ sói!”
Vương Hiểu Tuyết vừa tức vừa uất ức, nước mắt tuôn rơi:
“Sao có thể ? Tôi thật sự sắp phát điên lên rồi!”
Trong khi đó, Tôn Mộng Hàn vẫn đang livestream cảnh Vương Hiểu Tuyết khổ sở:
“Đúng rồi, ấy thật sự rất đám. Mới ăn có vài món vặt đã kêu phải đi vệ sinh, mà ở đây lại chẳng có nhà vệ sinh.
Chẳng lẽ chúng tôi phải hy sinh thời gian và kế hoạch của mình để tìm nhà vệ sinh cho ấy sao?”
“Thật quá xui xẻo, đi du lịch mà gặp phải người như thế này, chắc phải đen đủi lắm mới gặp phải.”
Bạn thấy sao?