22
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, tôi chủ tìm Cố Hoài để nhận lỗi.
Tôi mặc bộ đồ ren mà thích nhất, thái độ vô cùng thành khẩn:
“Anh Cố, em hứa từ giờ sẽ ngoan ngoãn nghe lời .”
Tôi luôn cảm thấy gọi “chồng” có chút sến súa, gọi “Cố gia” thì lại có vẻ phản nghịch, “ Cố” là vừa vặn nhất. Dù sao thì tôi gọi thế nào, Cố Hoài cũng đều sẽ đáp lại.
Ban đầu, đang chăm xử lý công việc, khi ngẩng lên tôi, tác liền khựng lại.
Anh khẽ ho hai tiếng, giọng trầm ấm:
“Chi Chi, em không cần phải nghe lời . Đừng vì bất kỳ ai, kể cả , mà miễn cưỡng thay đổi bản thân. Em cứ những gì em thích, sẽ luôn đứng sau chỗ dựa cho em.”
Tôi có thể thấy đang cố tỏ ra bình tĩnh, đôi tai đỏ ửng đã tố cáo tâm trạng thật của .
“Anh không thích sao?”
Tôi xoay một vòng để ngắm trọn bộ trang phục.
Đôi mắt dừng trên người tôi, ánh như nước chảy, còn sắc đỏ từ tai đã lan ra khắp khuôn mặt.
“Vợ ơi, đừng trêu nữa.”
Đúng , chúng tôi đã là vợ chồng hợp pháp.
“Sách , cách này sẽ giúp tăng sự gắn kết giữa vợ chồng. Cuộc đời còn dài, Cố, hãy chuẩn bị tâm lý nhé.”
Những dòng bình luận vốn đã vắng bóng từ lâu bỗng xuất hiện lại:
【Chắc trong lòng Cố gia đang nghĩ: Đúng là tuổi trẻ biết cách chơi.】
【Làm ơn đừng để đoạn sau bị cắt nữa, xin đó!】
【Kết thúc hoàn hảo, chúc Cố và chị Kỷ mãi mãi hạnh phúc.】
【Thật may mắn vì cái kết trọn vẹn. Chúc hai người luôn vui vẻ bên nhau!】
Những dòng chữ dần phai nhạt rồi biến mất hoàn toàn.
Tôi hiểu, đây là cái kết của câu chuyện trong sách, điều đó không có nghĩa là cái kết của chúng tôi.
Thế giới của chúng tôi vẫn tồn tại, và cuộc sống vẫn đang tiếp diễn, đầy ắp những điều tuyệt vời phía trước.
Ngoại truyện 1
Cố Hoài muốn đưa tôi đi nghỉ dưỡng, hỏi tôi muốn đi đâu.
Tôi chợt lóe lên một ý tưởng:
“Em muốn trong 5 ngày leo hết Ngũ Nhạc, đi chơi chèo thuyền ở Quý Châu, tìm người rừng ở Thần Nông Giá, và nhảy bungee ở tháp Macau.”
Nghe xong, cau mày, suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
“Em định đi nghỉ dưỡng hay đi chịu kiếp nạn ?”
Cuối cùng, những địa điểm tôi nêu đều bị liệt vào danh sách “khu vực nguy hiểm”.
Tôi bám lấy tay , nũng nịu:
“Đi mà, đi đi.”
Anh bất lực, chỉ vào bụng tôi:
“Em còn nhớ mình đang mang thai không?”
“Trời đất ơi, em quên mất!”
Phải rồi, tôi đã mang thai bốn tháng rồi!
Nhưng quên mất chuyện này cũng không phải lần đầu.
Ai bảo bé con trong bụng cứ như đến để báo ơn, suốt bốn tháng nay chẳng hề bị nghén, ăn gì cũng thấy ngon, đi lại thì nhanh nhẹn.
Cuối cùng, Cố Hoài dẫn tôi đến một thị trấn nhỏ ở Giang Nam.
Anh nơi đây có núi, có nước, không khí lại trong lành.
Tôi bổ sung:
“Ừm, rất hợp để… dưỡng già.”
Anh cưng chiều xoa đầu tôi:
“Ý em là bảo già hả!”
Tôi ngạc nhiên:
“Anh học mấy câu trên mạng từ bao giờ thế?”
“Ai bảo Chi Chi nhà nhỏ hơn tận chín tuổi, lỡ đâu em chê thì sao?”
“Không có thì ai chịu nổi tính khí của em đây.”
Đúng , ngoài Cố Hoài ra, ai sẽ cùng tôi tùy ý sống theo cách mình muốn?
Ngoại truyện 2
Đêm giữa mùa hạ, tiếng ve kêu râm ran, càng cho khung cảnh xung quanh thêm yên bình.
“Anh Cố, quen em từ bao giờ ?”
“Em đoán xem?”
Tôi nghĩ một lúc rồi trêu:
“Chắc là lúc em còn chưa ra đời.”
Anh mỉm :
“Đúng . Tên của em là do đặt, em xem?”
Tôi giơ tay nhẹ một cái.
“Biến thái quá nha! Em còn chưa sinh ra mà đã nhắm trúng em rồi.”
“Mẹ em và mẹ là thân, hai bà đã định sẵn hôn ước cho chúng ta từ lâu. Ai bảo nhóc vô tâm như em lớn lên lại chẳng nhớ gì cả?”
“Anh Cố, em chẳng phải đã bồi thường cả cuộc đời mình cho rồi sao? Còn tặng thêm một bé con nữa, lãi lớn rồi, không bảo em vô tâm nữa nhé.”
Thấy tôi có chút bực dọc, vội dỗ dành:
“Chi Chi ngoan, sai rồi, là lỗi của .”
Tôi không hỏi thêm chi tiết, và Cố Hoài cũng không tiếp tục chủ đề này.
Cả hai chúng tôi đều ngầm hiểu mà không nhắc đến những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước.
Việc quen tôi thế nào, tôi ra sao, tất cả đều đã là quá khứ.
Quá khứ chứa đầy những ký ức không vui, nếu mãi mắc kẹt trong đó chỉ lãng phí từng phút giây hạnh phúc hiện tại.
Hãy để thời gian nhiệm vụ của nó: để quá khứ trôi qua và để bắt đầu một khởi đầu mới.
Chúng tôi sẽ cùng nhau kỳ vọng vào một tương lai tươi đẹp, nơi cả hai đều có nhau.
[Toàn văn hoàn.]
Bạn thấy sao?