Hôm Cố Hạc Vũ đi công tác, tôi thấy bài đăng trên trang cá nhân của Chu Dữ Vi.
【Khởi hành đến Maldives.】
Tôi biết ta cố ý đăng cho tôi xem.
Những ngày sau đó, tôi chứng kiến hết từng khoảnh khắc lãng mạn của bọn họ qua trang cá nhân của ta.
Họ cùng nhau ngắm bình minh trên đảo, trao nhau nụ hôn dưới bầu trời đầy sao…
Chuyến du lịch Maldives mà tôi và ta từng mơ ước trong căn phòng tồi tàn dưới tầng hầm năm xưa, ta đã thực hiện trước.
Chỉ là, người đồng hành không phải tôi.
Lúc này, tôi chẳng còn chút đau lòng nào, chỉ thấy nực .
Người con trai từng với tôi rằng chúng tôi sẽ có một tương lai tươi đẹp, người từng cõng tôi đi ba cây số giữa đêm khuya, người từng đứng bên tôi trong những khoảnh khắc đen tối nhất của cuộc đời… tất cả những ký ức ấy, giờ đây chỉ như một giấc mộng.
Tôi chưa bao giờ nghi ngờ cảm của ta, cảm có thể thay đổi trong chớp mắt.
Ngày hôm sau, tôi liên hệ với trung tâm môi giới, nhanh chóng bán hết bất sản đứng tên mình.
Sau đó, tôi gọi công ty vận chuyển đến, dọn sạch tất cả đồ đạc trong nhà mà tôi đã mua, rồi đem đi quyên góp.
Cuối cùng, tôi bước vào thư phòng, lấy ra cuốn album ghi lại những kỷ niệm của chúng tôi và đốt sạch.
Cảm rung khi ta cõng tôi năm mười bảy tuổi, sự ngọt ngào của thời sinh viên năm hai mươi, sự dũng cảm khi sát cánh cùng ta lập nghiệp năm hai mươi ba…
Tất cả quá khứ đã giam cầm tôi, giờ đây hóa thành tro bụi.
6
Ngày trước đám cưới, Cố Hạc Vũ hớn hở trở về nhà.
Thấy căn nhà trống trơn, sắc mặt ta bỗng trở nên căng thẳng: “Chuyện gì ? Nhà bị trộm à?”
Tôi đã chuẩn bị sẵn lý do: “Sắp đám cưới rồi, em đã vứt hết đồ cũ, mua đồ mới thay thế.”
Giọng điệu mang theo chút trách móc vừa phải: “Tiền em dùng là từ thẻ của , mà đi công tác cũng không gọi cho em lấy một cuộc.”
Nghe xong, ta thả lỏng cả người: “Minh Châu, xin lỗi, mấy ngày qua bận quá, đừng giận nhé.”
Sau đó, ta vòng tay ôm eo tôi: “Em cứ mua sắm thoải mái, tiền của cũng là tiền của em. Thay mới đồ đạc cũng tốt, thay đổi không khí. Lẽ ra em nên sớm hơn rồi.”
Tôi chỉ mỉm mà không đáp, rồi chuyển chủ đề: “Ngày mai còn nhiều việc phải , đi ngủ sớm đi.”
Anh ta hôn lên trán tôi: “Tuân lệnh, dâu của .”
Tôi cố nhịn cảm giác buồn nôn.
Tôi từng mong chờ đám cưới này biết bao. Tôi đã tỉ mỉ chuẩn bị từng chi tiết nhỏ, từ ánh sáng, quy trình, váy cưới, đến từng khách mời…
Nửa tháng trước, tôi không thể tưởng tượng rằng, trong chính đám cưới mà tôi cẩn thận sắp đặt, tôi sẽ dành cho rể một đòn chí mạng.
Giờ đây, tôi chẳng còn quan tâm đến những chi tiết đó nữa.
Nhưng tôi đã đúng một điều—mời rất nhiều đối tác, bè trên con đường khởi nghiệp của chúng tôi, thậm chí cả giới truyền thông.
Ngồi trong phòng trang điểm, cách một bức tường, tôi nghe thấy Cố Hạc Vũ đang hào hứng trò chuyện cùng khách khứa. Chu Dữ Vi cũng đứng bên cạnh ta.
Sáng nay, ta còn gửi tin nhắn WeChat cho tôi, đầy vẻ khiêu khích.
Nhưng tôi chỉ cảm thấy khao khát tự do, những lời lẽ của ta giờ đây không còn khơi dậy bất kỳ cảm nào trong tôi nữa.
Tôi với luật sư Trần: “Chuyện sắp xảy ra, giao cho xử lý.”
“Cô yên tâm, tôi đã sắp xếp ổn thỏa.”
Tôi gật đầu, rồi nhân lúc nhân viên trang điểm giục tôi thay váy cưới, lặng lẽ đi xuống bằng thang máy từ cửa sau khách sạn.
Tôi tháo thẻ SIM khỏi điện thoại, ném vào thùng rác, sau đó lái xe về hướng bắc, thẳng đến sân bay.
Ngọn gió phương bắc mang theo mùi vị của tự do.
Tôi muốn đi tìm một cuộc đời mới.
Còn hai kẻ phản bội kia, đừng vội đắc ý—sấm sét trừng chúng đã sắp kéo đến rồi.
7
Lần tiếp theo tôi nghe tin về Cố Hạc Vũ, tôi đang du học ở châu Âu.
Giọng của luật sư Trần mang theo chút phấn khích:
“Sau khi biến mất, tôi đã theo cầu của , phát bằng chứng ngoại của Cố Hạc Vũ lên màn hình lớn. Cô không biết đâu, đám phóng viên tại đó phát cuồng lên, vốn chỉ định đến dự tiệc, ai ngờ lại ăn một quả dưa bở to thế này.”
Ánh nắng mùa hè chói chang đến mức tôi không thể mở mắt, tôi không nhịn mà bật :
“Cô đang dùng giọng điệu gì ? Không có chút đạo đức nghề nghiệp nào sao?”
“Nghe thấy là tôi yên tâm rồi, xem ra sống cũng không tệ nhỉ.”
Tôi trời biển trong xanh trước mắt, nhẹ nhàng đáp:
“Ừ, không tệ. Trước đây tôi không nhận ra thế giới bên ngoài lại tươi đẹp đến .”
“À, tôi có một chuyện bát quái không biết có nên hỏi hay không… Thôi, tôi hỏi thẳng luôn nhé. Ngày hôm đó, sau khi thấy hình ảnh trên màn hình, Cố Hạc Vũ hoảng hốt lao đến sân bay, trên đường đi thì bị xe đâm gãy chân.”
Tôi hờ hững đáp:
“Tin tức trong nước không phải đều đã đưa tin rồi sao? Cô hóng hớt gì?”
“Đương nhiên là tôi biết, tôi tò mò một chuyện—sau vụ tai nạn, gia đình Cố Hạc Vũ vốn định kiện tài xế tai nạn, không hiểu tài xế đó gì mà ngay lập tức ta rút đơn kiện. Tài xế đó là do sắp xếp đúng không? Anh ta đã gì ?”
Tiếng sóng biển vỗ bờ nhè nhẹ như lời thì thầm. Tôi chậm rãi lên tiếng:
“Tôi chỉ bảo ta lặp lại một câu mà chính Cố Hạc Vũ từng thôi.”
Năm đó, trong căn phòng trọ tồi tàn ấy, ta từng :
“Tôi thề, nếu tôi thay lòng, tôi sẽ nghèo cả đời, gãy chân, và vĩnh viễn không thể gặp lại em.”
Con người phải chịu trách nhiệm với những lời thề của mình.
Huống hồ, đây mới chỉ là khởi đầu.
“Bây giờ công ty của bọn họ đang rất tệ, dư luận ảnh hưởng quá lớn, niêm yết lên sàn đã không còn hy vọng nữa. Cô chắc chắn không muốn quay về xem trò vui sao?”
“Cô sai rồi, đó không phải công ty của tôi nữa. Hơn nữa, tôi vốn không thích xem trò vui.”
Bên kia im lặng một lúc lâu, rồi đột nhiên :
“Còn một tin nữa, mẹ —bà Giang—đang bệnh nặng, bà ấy muốn gặp lần cuối.”
Nụ trên mặt tôi lập tức đông cứng.
Tôi không ngờ rằng lần trở về này lại gấp gáp đến thế. Chưa đầy một tháng, tôi lại quay về thành phố phủ đầy tuyết trắng.
Người mẹ nhiều năm không gặp đang nửa nằm trên giường bệnh, hộ lý bên cạnh đang gọt táo cho bà.
Vừa thấy tôi, bà lập tức vui vẻ:
“Chiêu Đệ, con về rồi à?”
Bà ấy trông rất khỏe, hoàn toàn không giống người bệnh nặng.
Chưa kịp để tôi mở miệng, bà đã nhíu mày trách mắng:
“Nghe con bỏ chạy khỏi hôn lễ ngay trong ngày cưới? Sao con lại không hiểu chuyện như , không chỉ Cố Hạc Vũ mất mặt mà còn để người khác nhạo.”
Không một câu hỏi han, không một lời quan tâm, không hỏi xem tôi có bị tổn thương hay không.
Chỉ có sự trách móc, cứ như thể tôi mới là kẻ có lỗi.
Tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh đáp:
“Mẹ, Cố Hạc Vũ đã ngoại , ta có con bên ngoài rồi.”
Bà ấy sững sờ trong giây lát, rồi lập tức lớn tiếng hơn:
“Đàn ông ai mà chẳng có chút chuyện bên ngoài, huống hồ Hạc Vũ lại ưu tú như .”
“Nếu con không sinh con cho nó, thì nó phải đi tìm ở ngoài thôi, chẳng lẽ con muốn tuyệt hậu nhà người ta? Mẹ cũng vì không sinh con trai mà bị ba con đánh, Chiêu Đệ, người không thể quá ích kỷ.”
“Nghe lời mẹ, mau đi xin lỗi Hạc Vũ đi. Nó vẫn còn cảm với con, vẫn còn kịp.”
Tôi cúi đầu, lòng đã tê dại.
Bà ấy không có con trai, thế tôi là gì?
“Lát nữa Hạc Vũ sẽ đến đây, nó bằng lòng cho con một cơ hội, con cứ thuận theo mà xuống thang đi, đừng không biết điều.”
Tôi đột nhiên ngước lên:
“Là Cố Hạc Vũ bảo mẹ gọi con về sao?”
Ánh mắt tôi khiến bà ấy hoảng sợ, tay nắm lấy tôi ấp úng:
“Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Con là con , vẫn cần một người đàn ông để nương tựa.”
“Hơn nữa, con biết ba con năm xưa chuyện đó rồi đấy. Hạc Vũ cũng biết. Danh tiếng của con vốn dĩ không tốt, nếu không giữ chặt nó, sau này con rất khó tìm ai tốt hơn đâu.”
Tôi giật mạnh tay ra khỏi bà ấy, xoay người rời đi.
Bà ấy hét lớn từ phía sau:
“Chiêu Đệ! Chiêu Đệ!”
8
Từng tiếng gọi của bà kéo tôi trở về mười năm trước.
Khi đó, tôi vừa thi đại học xong, ba tôi không cho tôi đi học đại học.
Ông ta đã nhận sính lễ của gã Mặt Rỗ ở làng bên, định gả tôi cho hắn. Tôi không đồng ý và lên kế hoạch bỏ trốn khỏi nhà.
Đêm cuối cùng trước khi rời khỏi căn nhà đó, không khí oi bức của mùa hè len lỏi qua những ô cửa sổ lộng gió, tôi lại vô cùng háo hức.
Tôi đã hẹn với Cố Hạc Vũ sáng hôm sau sẽ cùng nhau bỏ trốn, tôi tràn đầy hy vọng về một tương lai khác.
Trong cơn mơ màng lúc nửa đêm, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của mẹ tôi.
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên cửa sổ xông vào. Tôi hoảng loạn định chạy trốn, cửa đã bị khóa từ bên ngoài.
Ba tôi đứng ngoài cửa hét lên:
“Chiêu Đệ, đây là Tần mà ba đã với con, nhà họ rất có điều kiện. Con là con , học nhiều thì có ích gì, học giỏi không bằng gả tốt.”
Tôi bật dậy khỏi giường, không gian chật hẹp, tôi nhanh chóng bị hắn ta giữ chặt.
Gã đàn ông mặt đầy sẹo tì tôi xuống giường, hơi thở nồng nặc mùi hôi thối.
Trong lòng tôi chỉ còn lại tuyệt vọng, tôi ra sức giãy giụa không thoát nổi bàn tay rắn chắc của hắn.
Cho đến khi áo tôi bị xé toạc, tôi đột nhiên nhớ ra con dao nhỏ giấu dưới gối.
Gã đàn ông rú lên một tiếng thảm thiết, máu văng lên mặt tôi.
Tôi run rẩy đẩy hắn ra.
Khi ba tôi cầm chìa khóa lao vào, gã đàn ông kia đang lăn lộn dưới đất vì đau đớn.
Tôi cầm con dao đẫm máu đứng ngay cửa, giọng lạnh lùng chưa từng có:
“Tôi sẽ đi học đại học, ai cũng đừng mong cản tôi.”
Thế là, tôi cầm một con dao, cả người đẫm máu, chạy khỏi nhà.
Bên ngoài mưa lớn như trút nước, tiếng sấm rền vang cũng không che giấu nổi nhịp tim cuồng loạn của tôi.
Ba tôi vừa đuổi theo vừa mắng chửi.
Mãi đến khi tôi gặp Cố Hạc Vũ đang chờ tôi trên con đường ven núi.
“Con đĩ không biết xấu hổ! Hóa ra mày sớm đã câu kết với đàn ông bên ngoài! Tao tìm cho mày một người có tiền mà mày không cần, lại đi theo thằng nghèo kiết xác đó!”
“Tống Chiêu Đệ! Mày quay về đây cho tao!”
Trước mặt người tôi , tôi chưa từng cảm thấy nhục nhã đến .
Nhưng khi tôi gần như sụp đổ, Cố Hạc Vũ đã cõng tôi lên, vừa chạy vừa dịu dàng trấn an:
“Không sao đâu, có ở đây, đừng sợ.”
Anh ta cõng tôi chạy rất lâu, rất lâu, cho đến khi cơn mưa lớn rửa sạch vết máu trên người tôi.
Anh ta đặt tôi xuống, lo lắng tôi từ đầu đến chân: “Em có bị thương ở đâu không?”
Ngón tay tôi run rẩy, vô cùng hoảng loạn: “Không phải là máu của em.”
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại dính đầy máu thế này?”
Lúc đó, tôi hoàn toàn tin tưởng ta, dốc hết tất cả tâm sự.
Nói xong, ta đột ngột ôm chặt lấy tôi, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, có ở đây, sẽ luôn bên em.”
Trong vòng tay ấm áp của ta, tôi lần đầu tiên cảm thấy an toàn.
Tôi cố nén nước mắt, thì thào : “Cố Hạc Vũ, em muốn đổi tên. Em không muốn gọi là Chiêu Đệ nữa.”
Anh ta vỗ nhẹ lên lưng tôi: “Được, sẽ đi với em đến đồn cảnh sát.”
Ngày hôm sau, tôi lén trở về làng, lấy trộm sổ hộ khẩu.
Sau đó đến đồn cảnh sát, tôi cầu xin nhân viên ở đó rất lâu, cuối cùng cũng đổi cái tên “Chiêu Đệ” thành “Minh Châu”.
Cố Hạc Vũ đã với tôi:
“Em không phải là Chiêu Đệ, em là viên ngọc quý của .”
“Minh Châu, em yên tâm, từ nay về sau, sẽ không ai biết cái tên cũ của em nữa.”
Bạn thấy sao?