Trong bữa tiệc độc thân trước đám cưới, một người em thân thiết của Cố Hạc Vũ hỏi ta:
“Anh Vũ, còn nửa tháng nữa là cưới chị dâu rồi, nhân bên ngoài của cũng đang mang thai. Anh cảm thấy thế nào?”
Cố Hạc Vũ thỏa mãn và đắc ý:
“Cảm giác à? Cũng không tệ lắm.”
“Anh và chị dâu đã quen nhau mười năm rồi, không sợ bị ấy phát hiện rồi chia tay sao?”
Anh ta tự tin đáp:
“Chỉ cần giấu kỹ, Minh Châu cả đời này cũng sẽ không biết.”
Những người của lớn:
“Anh Vũ đỉnh thật đấy! Bên ngoài cờ bay phấp phới, bên trong cờ đỏ không ngã, đúng là ước mơ của biết bao đàn ông.”
Tôi đứng sau cánh cửa, nghe toàn bộ cuộc đối thoại. Thì ra cậu thiếu niên từng sẽ tôi cả đời giờ đây đã hoàn toàn thay đổi.
Vậy nên, tôi cũng chuẩn bị giấu ta một chuyện.
Ngay trong ngày cưới, tôi đã chuẩn bị cho ta một món quà lớn.
1.
Tôi và Cố Hạc Vũ còn nửa tháng nữa là kết hôn. Tối nay là bữa tiệc độc thân của ấy.
Ngoài trời bắt đầu có đợt tuyết đầu mùa. Tôi gọi điện cho tài xế của ấy:
“Chú Chu, ngoài trời đang có tuyết, mang một chiếc áo khoác lông vũ đến cho A Vũ nhé.”
Chú Chu nhanh chóng đến nơi, đứng trước cửa biệt thự, vẻ mặt có chút do dự:
“Cô Tống, trời vẫn còn sớm, hay là tự mang đến cho cậu ấy?”
Chú Chu đã tài xế cho Cố Hạc Vũ vài năm, luôn rất tận tụy.
“Nếu cậu ấy thấy chính mang đến, chắc chắn sẽ rất cảm .”
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi cầm áo khoác, lên xe cùng Chu.
Bữa tiệc tối nay là dịp hiếm hoi để ấy tụ họp với mấy người em thân thiết. Tôi biết tất cả bọn họ, có những người là đối tác khởi nghiệp từ những ngày đầu, có người là đại học của chúng tôi.
Ban đầu, tôi chỉ định đặt áo xuống, dặn dò vài câu rồi rời đi. Nhưng khi đến gần phòng riêng của Cố Hạc Vũ, những lời bên trong khiến tôi khựng lại ngay khi định mở cửa.
“Nào nào nào, để tôi phỏng vấn chút nhé. Còn nửa tháng nữa là kết hôn, bồ ngoài kia cũng đang mang thai, Vũ, giờ cảm thấy sao?”
Tim tôi đập thình thịch, tưởng mình nghe nhầm.
Nhưng qua khe cửa, tôi thấy rõ Cố Hạc Vũ nhấc ly rượu lên, giọng điệu thỏa mãn và đắc ý:
“Cảm giác à? Cũng không tệ lắm.”
Vừa dứt lời, cả phòng liền rộ lên.
“Đỉnh thật! Không hổ danh là Vũ! Sự nghiệp thăng tiến, vợ nhà vững vàng, bên ngoài lại đầy hoa thơm cỏ lạ, đúng là giấc mơ của cánh đàn ông!”
“Trong nhóm này, ai mà sánh kịp Vũ chứ! Đúng là thần tượng!”
Ngồi trong góc, Thẩm Minh đầy ẩn ý:
“Nhưng cũng phải cẩn thận đấy, ngày cưới sắp tới rồi, nếu để chị dâu biết thì phiền phức to.”
Cố Hạc Vũ tự tin đáp:
“Chuyện này chỉ cần giấu kín, Minh Châu cả đời cũng không thể phát hiện.”
Nghe , đám lập tức mạnh dạn hơn.
“Đúng thế, với thân phận và tài sản như Vũ, cả đời chỉ ở bên một người phụ nữ thì đúng là phí phạm.”
“Hơn nữa, Dữ Vi theo ấy là tự nguyện, đâu phải ấy ép buộc. Của trời cho thì tội gì không nhận!”
“Nói mới nhớ, Dữ Vi vẫn chưa tới nhỉ? Gọi ai đó đi thúc giục đi.”
Dữ Vi?
Nghe cái tên quen thuộc ấy, tim tôi như thắt lại.
Không lâu sau, qua hành lang dài, tiếng giày cao gót vang lên từng bước một. Một gương mặt quen thuộc dần hiện ra trước mắt tôi.
Tôi đứng nép sau cột, em khóa dưới mà tôi từng hết lòng giúp đỡ đẩy cửa bước vào.
Rồi, ta lao vào lòng vị hôn phu của tôi.
Anh ta lập tức vòng tay ôm eo ta, bảo vệ cái bụng của ta, hành vô cùng tự nhiên và thuần thục, trong mắt tràn đầy sự vui mừng:
“Trời đang có tuyết, sao không ở nhà nghỉ ngơi?”
Cô ta dịu dàng đáp:
“Em muốn mang đến cho một bất ngờ, vui không?”
Anh ta ôm lấy ta, cúi đầu hôn lên môi ta:
“Vui lắm.”
Những người trong phòng dường như đã quá quen với cảnh này.
Cố Hạc Vũ thậm chí còn chu đáo dặn dò:
“Đem rượu ra ngoài đi, Vi Vi đang mang thai, không thể chịu mùi rượu.”
Đám nhao nhao lên chọc ghẹo:
“Dữ Vi, em đúng là số hưởng đấy, Vũ của bọn cưng em như báu vật !”
Tôi gần như nghẹt thở. Những lời này, tôi đã từng nghe quá nhiều lần.
Khi tôi theo Cố Hạc Vũ tham gia những bữa tiệc, bè cũng thường :
“Chị dâu, chị đúng là có phúc, Vũ đối với chị tốt thật đấy!”
Khi đó, ta ôm eo tôi, chậm rãi :
“Không phải ấy có phúc, mà là tôi may mắn mới cưới Minh Châu.”
Đối diện với ánh mắt dịu dàng và sâu lắng của ta khi ấy, tôi đã tin tưởng tuyệt đối.
Tôi còn mỉm với bè :
“Chúng tôi quen nhau từ thời niên thiếu, đồng cam cộng khổ suốt mười năm, chắc chắn sẽ bên nhau trọn đời.”
Thì ra, điều mà tôi từng tự hào, trong mắt người khác chỉ là một trò ngay từ đầu.
Họ tỏ vẻ ngưỡng mộ, sau lưng lại không biết đã nhạo tôi bao nhiêu lần.
Cảm giác nhục nhã dâng trào khắp cơ thể, tôi siết chặt tay để không bùng nổ ngay lúc này.
“Anh Vũ đối với em thật tốt! Chỉ trách em không may, gặp quá muộn. Em không hề thua kém chị Minh Châu đâu. Nếu em quen sớm hơn hai năm, biết đâu dâu trong lễ cưới sắp tới lại là em rồi, đúng không ?”
Cả phòng bỗng chốc im lặng.
Một lúc sau, Cố Hạc Vũ bật khẽ:
“Bảo bối, em có từng nghe câu này chưa? Muốn phu nhân của một vị tướng quân, cách tốt nhất là gả cho ta từ khi ta vẫn còn là một người lính.”
“Minh Châu quen từ khi mới mười mấy tuổi, sáu năm khởi nghiệp ấy luôn ở bên , em lấy gì để so với ấy?”
“Em ngoan ngoãn một chút, lo mà dưỡng thai cho tốt. Đừng nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ, cũng đừng một lời nào trước mặt Minh Châu.”
Lời ta vừa dứt, giấc mộng đẹp đẽ trong tôi hoàn toàn vỡ vụn.
2.
Tôi cố nhịn cơn buồn nôn, loạng choạng bước xuống lầu.
Bên ngoài, tuyết rơi đầy trời. Trong khoảnh khắc, vô số ký ức chợt ùa về như những bông tuyết rơi lả tả.
“Minh Châu, dù có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ cùng em đối mặt.”
“Em không phải là Triêu Đệ, em là Minh Châu duy nhất của .”
“Đợi chúng ta tiết kiệm đủ tiền, sẽ tổ chức một đám cưới thế kỷ, để cả thế giới chứng kiến của chúng ta.”
“Minh Châu, em đã từ bỏ ước mơ để cùng khởi nghiệp, sẽ không phụ lòng em.”
“Minh Châu, hôm nay uống hơi nhiều, may mà có em ở bên.”
“Minh Châu… Minh Châu…”
Chỉ trong chớp mắt, tất cả vỡ tan thành từng mảnh vụn.
Những hình ảnh trong căn phòng bao vừa rồi hiện lên rõ mồn một. Anh ta ôm lấy ấy, ngang nhiên hôn môi giữa bao người.
Cảm giác bị phản bội ập đến như sóng thần, khiến tôi buồn nôn đến mức dạ dày như muốn lộn ngược. Tay chân bủn rủn, đầu óc quay cuồng. Chiếc giày cao gót vướng vào bậc cửa, khiến tôi ngã nhào xuống nền tuyết lạnh giá.
Lão Chu vội vã chạy từ trong xe tới, vẻ mặt hốt hoảng:
“Cô Tống, không sao chứ?”
Tôi ông ấy, và ngay khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra dụng ý thực sự khi ông ấy khuyên tôi tự mình mang áo khoác đến.
Có lẽ ông ấy đã biết từ lâu rồi.
Tôi cố nuốt nước mắt, hỏi:
“Họ qua lại với nhau bao lâu rồi?”
Lão Chu tránh ánh mắt của tôi:
“Cô Tống, nhà tôi còn hai đứa con nhỏ, tôi không thể mất công việc này…”
Tôi đứng dậy, không truy hỏi nữa, chỉ khẽ :
“Cảm ơn ông, lão Chu.”
“Tôi muốn đi dạo một mình, ông cứ về trước đi.”
Tôi cứ thế bước đi trong trời tuyết, từng bước, từng bước. Phía sau tôi, trong căn phòng đó, người đàn ông tôi đang ân ái với một người khác.
Tôi đã đi rất lâu, rất lâu, lặng lẽ hồi tưởng lại chặng đường mười năm qua.
Năm chúng tôi tốt nghiệp đại học, tôi từng có cơ hội học cao học ở nước ngoài bằng học bổng toàn phần. Nhưng vì ước mơ khởi nghiệp của ta, tôi từ bỏ cơ hội ấy.
Giáo sư hướng dẫn của tôi đã thất vọng đến mức quở trách:
“Nếu sau này em hối hận thì đừng tìm tôi.”
Nhưng khi đó, tôi coi Cố Hạc Vũ là cả cuộc đời mình, tin chắc rằng tôi sẽ không bao giờ hối hận.
Ban đầu, chúng tôi không có tiền, phải sống tằn tiện từng bữa. Khi khốn khó nhất, chúng tôi một căn phòng dưới tầng hầm, ẩm thấp và lạnh lẽo.
Mùa đông, không dám bật máy sưởi, hai đứa phải ôm nhau ngủ để sưởi ấm. Những ngày mưa, nước rò rỉ vào nhà, ngập lênh láng, hỏng cả giày của tôi.
Anh ta tôi đầy áy náy, tôi chỉ an ủi:
“Đừng buồn nữa, xem, nước chảy khắp nơi thế này, cứ coi như chúng ta đang ở Maldives đi.”
Hồi đó, ta ôm chặt tôi, dùng giọng điệu gần như trang trọng mà hứa hẹn:
“Minh Châu, sau này nhất định chúng ta sẽ có một tương lai tốt đẹp.”
“Khi có tiền, nhất định sẽ đưa em đi Maldives thật.”
Tôi tin tưởng ta, tin rằng ta sẽ thành công.
Khi công ty mới khởi nghiệp, tôi vừa thư ký, vừa trợ lý, vừa lo thu mua, việc gì cũng . Tôi theo ta tham gia vô số bữa tiệc xã giao, rất nhiều người đã chứng kiến quãng thời gian hai chúng tôi cùng nhau vất vả.
Nhờ làn sóng phát triển của Internet, công ty ngày một mở rộng. Nhân sự ngày một nhiều, công việc cũng dần phân công rõ ràng hơn.
Năm đó, trường đại học tổ chức lễ kỷ niệm trăm năm, chúng tôi đã quyên góp một khoản tiền lớn cho trường.
Để chứng minh rằng mình đã chọn đúng, tôi tìm đến giáo sư hướng dẫn để báo tin vui, ông vẫn từ chối gặp tôi.
Tôi mang theo sự tiếc nuối quay về, và vô thấy nữ thư ký mới mà Cố Hạc Vũ tuyển vào.
Cô ta rất xinh đẹp, đôi mắt lấp lánh khi ta.
Đàn ông khi thành đạt, khó tránh khỏi ong bướm vây quanh.
Tôi bắt đầu đề phòng, nên đã tìm cách thay thế ấy bằng một người khác—chính là đàn em của tôi, Chu Dữ Vi.
Dữ Vi là sinh viên nghèo quỹ học bổng của chúng tôi tài trợ. Tôi luôn giúp đỡ ấy, và ấy cũng rất có chí tiến thủ.
Thế , hai người tôi tin tưởng nhất lại cùng nhau phản bội tôi.
Làm sao tôi có thể không hận chứ?
Tôi hận Cố Hạc Vũ phản bội lời thề. Hận Chu Dữ Vi ăn cháo đá bát.
Hận bọn họ coi tôi là kẻ ngu ngốc, cùng nhau lừa dối tôi suốt thời gian dài.
Hận rằng bấy lâu nay tôi chẳng khác nào một con rối bị trưng bày trong tủ kính, mặc cho bọn họ chế giễu.
Khoảnh khắc đứng ngoài cửa phòng bao, tôi đã muốn lao vào, khóc lóc mắng chửi, loạn một trận.
Nhưng ngay khi bàn tay đặt lên nắm cửa, lý trí tôi lại bừng tỉnh.
Nếu tôi xông vào, điều tôi thấy sẽ chỉ là khuôn mặt hốt hoảng của Cố Hạc Vũ.
Anh ta chắc chắn sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu Chu Dữ Vi, sau đó quỳ gối cầu xin tôi tha thứ, thậm chí tự tát mình để tỏ lòng hối lỗi.
Anh ta sẽ nhắc lại những kỷ niệm cũ, van xin tôi cho thêm một cơ hội, rồi lại thề thốt hứa hẹn rằng từ nay sẽ thay đổi.
Nhưng tôi đã hiểu ra rồi—những lời thề của ta chẳng khác nào tiếng chó sủa ngoài đường, không đáng một xu.
Nếu tôi hành nóng vội, tôi sẽ chỉ đánh bọn họ, để rồi không còn cơ hội rút lui.
Tôi phải tính toán kỹ lưỡng.
Tôi phải để bọn họ hiểu rằng, lòng chân thành của Tống Minh Châu không phải thứ có thể phản bội dễ dàng như .
Bạn thấy sao?