Món Quà Sinh Nhật [...] – Chương 2

03

Khi tôi từ nhà về, trời đã gần mười một giờ đêm.

Bữa tối đã ăn xong từ lâu, bàn ăn vẫn bừa bộn, đầy dầu mỡ và bát đĩa chưa dọn.

Trong phòng khách vang lên những tiếng vui vẻ—hóa ra con tôi đang chơi game cùng Trần Mạt Vân và Tần Dương.

Tiếng mở cửa của tôi Tần Dương giật mình. Ông ta từ phòng khách bước ra, lập tức ra lệnh:

“Em dọn bát đũa đi, nước lạnh quá, bọn không rửa .”

Lửa giận trong tôi bùng lên, trong một khoảnh khắc, tôi thực sự muốn lật tung cả bàn ăn.

Nhưng chẳng cần thiết.

Chỉ vài tiếng nữa, tôi sẽ rời khỏi đây.

Ai muốn dọn thì cứ dọn.

Tôi qua loa rửa mặt rồi lên giường nằm.

Tần Dương cũng nhẹ nhàng lên giường, hiếm hoi lắm mới tỏ thái độ hòa nhã:

“Em để gì? Tính toán từng chút một, em thử nghĩ xem có bao nhiêu người phụ nữ có người chồng như ? Chẳng lẽ em không hạnh phúc à?”

Tôi lạnh.

Chẳng lẽ chỉ vì ông ta chưa vứt bỏ tôi, thì có nghĩa là tôi nên biết ơn ông ta?

Tôi thẳng vào mắt ông ta:

“Bao nhiêu năm nay, em chưa từng thấy hạnh phúc dù chỉ một ngày.”

Ông ta sững sờ, rồi gương mặt lập tức đỏ bừng lên vì giận dữ.

“Em điên rồi! Lòng tham không đáy! Em lại mình đi, em có gì hơn Mạt Vân? Em xem ấy sống thế nào, còn em thế nào?”

Nói xong, ông ta vơ lấy gối và chăn trên giường, giận dữ đập cửa bỏ đi.

“Tự ngẫm lại đi!”

Không cần nghĩ nữa.

Sau này, cũng chẳng cần nghĩ nữa.

Sáng sớm, tôi để lại một tờ đơn ly hôn.

Kéo vali, rời khỏi căn nhà mà tôi đã gắn bó suốt ba mươi năm.

Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị lên máy bay, điện thoại bỗng rung lên liên tục—

Tần Dương như phát điên, gọi cho tôi hơn hai mươi cuộc.

04

Tôi dứt khoát tắt máy, vừa hay cũng đến lúc cất cánh.

Sau khi kiểm tra đầy đủ giấy tờ, máy bay đã bay đến độ cao mười nghìn mét, lòng tôi bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường.

Khoảnh khắc này, tôi thật sự cảm thấy mình như một cánh chim—tự do, tự tại.

Tôi tham lam ngắm mọi thứ ngoài cửa sổ, rất muốn chia sẻ niềm vui lần đầu tiên đi máy bay với ai đó.

Nhưng cuối cùng, tôi chọn cách lặng lẽ tận hưởng một mình.

Khi còn trẻ, tôi từng mạnh mẽ sống như một đội quân đơn độc.

Đến khi già rồi, tôi cũng có thể là người của chính mình.

Máy bay hạ cánh xuống Thượng Hải, tôi bật điện thoại.

Hàng trăm tin nhắn đồng loạt tràn vào.

Tần Dương :

“Em muốn ly hôn với ? Rời khỏi , em có bao nhiêu tiền để sống?”

“Hóa ra tối qua em không giúp sắp xếp hành lý đi công tác, mà là thu dọn đồ đạc để bỏ nhà đi đúng không?”

“Anh đã rửa hết bát đũa rồi, em mau về đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra!”

Nhưng Tần Dương, ông quên rồi sao?

Bao năm nay, tôi vẫn luôn đi , dù trong giai đoạn khó khăn nhất.

Tôi có lương hưu, tôi có khả năng lao , tôi không sợ chết đói.

Con tôi cũng nhắn tin cho tôi.

“Mẹ điên rồi sao? Đến tuổi này rồi còn đòi ly hôn, ra ngoài con xấu hổ chết mất!”

“Mẹ thế này khiến dì Trần không còn yên ổn ở nhà mình nữa! Mẹ sao cứ thù ghét dì ấy mãi ? Mẹ có biết dì ấy đối với con tốt thế nào không? Bây giờ là thời đại phụ nữ giúp đỡ lẫn nhau rồi, mẹ có hiểu không?”

Tôi nhạt, nhanh chóng trả lời con bé.

“Bà ta tốt với con, thế chẳng lẽ mẹ không tốt với con sao?”

“Phụ nữ giúp đỡ nhau thì phải đến mức chia sẻ cả gia đình, cả con, cả chồng với nhau à?”

“Còn nữa, đừng gọi mẹ là mẹ nữa, từ giờ mẹ không còn là mẹ con nữa.”

Sau khi thoát khỏi cuộc trò chuyện, tôi nhận lời mời kết từ Trần Mạt Vân.

Bà ta nhắn:

“Cô nghĩ rằng chỉ cần bỏ nhà ra đi là có thể giành lại của họ sao? Nhưng không đâu. Tôi vừa tôi hơi chóng mặt, họ đã vội vàng chạy đến bên tôi, sớm quên mất rồi.”

Rồi bà ta gửi cho tôi một bức ảnh—một bao lì xì dày cộp.

“Cô đoán xem ai đưa cho tôi? Ông ấy đây là toàn bộ số tiền nhận khi tái tuyển dụng sau nghỉ hưu, sợ tôi không có tiền tiêu, nên đưa hết cho tôi rồi.”

“Triệu Như Nguyệt, ngay cả tiền của một người đàn ông cũng không giữ nổi, còn mơ tưởng giữ trái tim ông ấy sao?”

Tôi mở ảnh ra, chăm xấp tiền dày cộp trong bao lì xì.

Khi Tần Dương chưa về hưu, đã có không ít công ty mời ông ta trở lại việc.

Ông ta vui vẻ nhận lời, rằng muốn dành dụm tiền của hồi môn cho con .

Năm ngoái, mẹ tôi mắc bạo bệnh, tôi lo lắng đến mức chạy vạy khắp nơi để vay tiền.

Khi hỏi ông ta, ông ta chỉ hờ hững đáp: “Anh không có tiền.”

Thế mà bây giờ, ông ta lại sẵn lòng dâng tất cả cho bà ta mà không hề do dự.

Cơn giận dâng trào trong lồng ngực, chẳng mấy chốc đã nguội lạnh, chỉ để lại một nỗi xót xa sâu thẳm.

Những năm tháng tươi đẹp nhất của tuổi thanh xuân, tôi lại hoang phí trên người ông ta.

Vì muốn duy trì cái gọi là danh dự của một cuộc hôn nhân truyền thống, vì muốn con có một gia đình trọn vẹn, tôi vẫn chọn cách đối xử tốt với ông ta.

Nhưng rốt cuộc, tôi đã nhận gì?

Chỉ còn lại một cơ thể già cỗi, xác xơ.

05

Tôi đăng ký một tour du lịch theo đoàn.

Hướng dẫn viên là một trẻ, tràn đầy sức sống.

Cô ấy với tôi rằng đã đến điểm check-in nổi tiếng thì nhất định phải chụp ảnh, còn nhiệt hướng dẫn tôi cách tạo dáng trên bậc thềm phía Tây.

Tôi có chút lúng túng, hơi ngại ngùng.

trẻ khen tôi, bảo rằng mái tóc xoăn tự nhiên của tôi rất cá tính, rằng nụ của tôi rất đẹp.

Đây là lần đầu tiên có người khen tôi như .

Hồi còn trẻ, Tần Dương lúc nào cũng chê bai mái tóc xoăn của tôi.

Ông ta nhiều đến mức ngay cả tôi cũng dần tin rằng tóc xoăn là không đẹp.

Làm lụng vất vả đến tuổi này, gương mặt tôi đã đầy nếp nhăn, tóc bạc cũng nhiều hơn, ngay cả da tay cũng xuất hiện đồi mồi.

Tôi chợt cảm thấy chạnh lòng—cả đời chưa kịp xinh đẹp lần nào, đã già mất rồi.

Thế trẻ tôi, chân thành :

“Cô ơi, mỗi độ tuổi đều có một vẻ đẹp riêng. Cháu thấy bây giờ rất đẹp, cũng phải tin như nhé!”

“Thế hệ bọn cháu có một câu rất thịnh hành: ‘Yêu bản thân như con ruột của mình!’ Cô cũng thử xem nhé!”

Tôi bỗng nhiên bừng tỉnh.

Phải rồi.

Tại sao tôi không thể bản thân mình nhiều hơn chứ?

Yêu người khác, họ có thể thay lòng, chính mình mới là mãi mãi!

Sau khi nghĩ thông suốt, đêm đó tôi hào hứng đến mức không ngủ .

Sáng hôm sau, tôi lao ngay đến trung tâm thương mại, mạnh tay sắm cho mình mấy bộ quần áo mới, còn đi tóc.

Nhìn người phụ nữ hoàn toàn mới trong gương, mắt tôi bỗng cay cay.

Vì đã từng đối xử quá tệ với chính mình.

06

Sau khi kết thúc chuyến du lịch theo đoàn, tôi không quay về ngay mà ở lại Thượng Hải, một căn hộ ngắn hạn.

Tôi muốn nghỉ ngơi vài ngày, rồi từ từ lên kế hoạch xem sẽ đến thành phố nào tiếp theo.

Một buổi chiều, tôi đang lim dim trên ban công tận hưởng ánh nắng thì bị tiếng gõ cửa dồn dập giật mình tỉnh giấc.

Tôi ra mở cửa, trước mắt là mấy người cảnh sát đang đứng trước cửa phòng.

Tôi ngẩn ra, định lên tiếng hỏi thì sau lưng họ bất ngờ hiện lên gương mặt của Tần Dương và con tôi.

Tim tôi khẽ run một nhịp.

Tần Dương lập tức lao đến, vẻ mặt đầy lo lắng:

“Cuối cùng cũng tìm em rồi! Em chặn hết liên lạc, tự chạy đến tận đây gì? Đang yên đang lành, em còn muốn chuyện gì nữa?”

“Em có biết vì tìm em mà phải hủy cả chuyến công tác không?”

Giọng điệu ông ta đầy trách móc, cứ như thể tôi phiền ông ta đến mức ra tội lỗi tày trời.

Con tôi ngay lập tức bật khóc:

“Mẹ, rốt cuộc mẹ bị sao ? Sao mẹ lại hoàn toàn biến thành một người khác thế này?”

“Mẹ có biết bố và con lo cho mẹ đến mức nào không? May mà mẹ vẫn còn dùng thẻ ngân hàng, bọn con mới lần ra vị trí của mẹ…”

À, tôi nhớ ra rồi.

Thẻ ngân hàng của tôi vẫn còn liên kết với số điện thoại của ông ta, chả trách ông ta lần ra tôi nhanh đến .

Tần Dương trừng mắt, nắm lấy tay tôi kéo về phía cửa:

“Mau thu dọn đồ đạc rồi về với ! Em cứ phải ầm lên, khiến cả nhà gà bay chó sủa mới vừa lòng sao?”

Tôi gạt tay ông ta ra, lạnh lùng đáp:

“Tôi không về.”

Ông ta đứng sững lại, tôi chằm chằm một lúc lâu, giọng đã mang theo mệt mỏi:

“Nếu em giận vì chuyện của Mạt Vân, có thể đảm bảo với em—giữa ấy hoàn toàn trong sạch, chưa từng vượt quá giới hạn.”

Tôi cúi đầu xuống sàn nhà, trên nền đá hoa cương sáng bóng phản chiếu hình ảnh mái tóc mới của tôi.

“Nhưng vẫn không thể quên ta, đúng không?”

“Bấy nhiêu năm nay, trong lòng lúc nào cũng có ta, còn tôi thì sao? Tôi chỉ là lựa chọn thứ hai của dưới áp lực xã hội, là người phụ nữ phù hợp để kết hôn, là người có thể tùy ý đối xử thế nào cũng , đúng không?”

“Cả cuộc hôn nhân này, đã từng tôi chưa? Anh có bao giờ thay con thay tã không? Anh có bao giờ phụ tôi việc nhà không? Tôi bệnh tật đầy người, tôi hay quá, tự hỏi lòng mình xem, lúc bệnh, tôi có từng bỏ mặc không?”

“Tôi là một cái giẻ rách sao? Tại sao tôi phải trở thành kẻ thay thế? Bao năm nay, tôi đã cho vô số cơ hội, thì sao?”

Ánh mắt ông ta lóe lên một tia sửng sốt:

“Thì ra bao năm qua em đều giả vờ sao? Anh cứ tưởng em đã sớm không còn để tâm đến những chuyện này nữa.”

Tôi bật nhạt:

“Trước đây tôi chưa nghĩ thông suốt. Nhưng giờ thì tôi chẳng còn bận tâm nữa.”

“Sớm ký vào đơn ly hôn đi, để chúng ta đều tự do.”

Ông ta đứng chết trân tại chỗ, vẫn chưa kịp tiêu hóa hết những lời tôi vừa .

Con tôi nắm nhẹ vạt áo tôi, giọng nhỏ dần:

“Mẹ, mẹ giận cũng , lẽ nào mẹ cũng không cần con nữa sao…?”

Tôi đứa con mình đã nuôi nấng bằng tất cả thương, bỗng nhiên cảm thấy thất vọng đến cùng cực.

Tôi từng đặt con bé lên vị trí quan trọng nhất trong lòng, sợ nó chịu khổ dù chỉ một chút, thậm chí còn mong mình có thể thay con gánh vác tất cả đau đớn trên đời.

Vậy mà nó lại đứng về phía Trần Mạt Vân, dù biết tôi ghét bà ta đến thế nào.

Cảm giác bị chính người thân thiết nhất đâm sau lưng, tôi không muốn trải qua lần thứ hai.

Tôi lạnh nhạt mở miệng:

“Con nhầm rồi. Ta không phải mẹ của con.”

Nước mắt con tôi lưng tròng:

“Mẹ đừng như … Mẹ giận con vì con quá thân với dì Trần phải không? Sau này con sẽ giữ khoảng cách với dì ấy, không? Con—”

Tôi cắt ngang lời nó:

“Ta đã tự mua sợi dây chuyền vàng rồi.”

Con tôi khẽ nhíu mày, khi thấy tôi lấy ra sợi dây chuyền đang đeo trên cổ, nó lập tức câm lặng.

“Ta đã tự mua rồi, không cần ai mua giúp nữa.”

Nó đột nhiên bật khóc nức nở, như một đứa trẻ yếu ớt, không nơi nương tựa.

Tôi nghĩ, chắc lúc này con bé đã nhớ lại lời hứa của mình với tôi vào hôm đó, tại trung tâm thương mại.

“Chiếc hộp quà lớn hôm đó, dì Trần chưa kịp đậy nắp, ta đã thấy hết rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...