Món Quà Sinh Nhật [...] – Chương 4

Nghe đến đây, cả hai cảnh sát đều tròn mắt kinh ngạc:

“Cả thành phố ai mà không biết Kỷ là người vợ như mạng, sao có thể…”

Tôi vừa khóc vừa khổ:

“Đúng , ta trước mặt người khác lúc nào cũng ân cần chu đáo, hết mực chiều tôi. Nếu không phải lần đó tôi đi công tác về sớm, tận mắt thấy tất cả, tôi cũng chẳng tin nổi ta lại phản bội tôi.”

“Anh ta với Thẩm Nhược Tuyết vụng trộm sau lưng tôi, thậm chí còn có con với nhau. Lúc biết chuyện tôi đau lòng muốn chết, nghĩ đến bao năm gắn bó, tôi lại không nỡ buông.”

“Anh ta muốn đưa tôi đi biển, tôi mềm lòng… định cho ta thêm một cơ hội, xem như là cùng nhau đi du lịch, hâm nóng lại cảm. Chỉ cần ta biết sai, chịu quay đầu, tôi sẽ tha thứ.”

“Nhưng ngay trước lúc chuẩn bị lên đường, tôi lại thấy ta vẫn còn nhắn tin với Thẩm Nhược Tuyết.”

“Ai có thể chấp nhận nổi cảnh chồng mình vừa đi chơi với vợ, vừa gửi ảnh khoe đã mua quần áo và cũi mới cho con của bồ nhí?”

“Ngay lúc đó tôi mới hiểu, chẳng còn gì để níu kéo nữa, thế là tôi không lên máy bay với ta.”

Chương 6

Tôi xong, giọng đã khàn đặc vì khóc quá nhiều.

Cảnh sát đưa cho tôi một tờ giấy:

“Chúng tôi đã gọi cho rất nhiều lần. Sao không nghe, còn chặn luôn số?”

Tôi lau nước mắt, không ngừng lắc đầu:

“Hôm đó tôi buồn quá, vừa xuống máy bay là vào quán bar uống rượu. Nhận cuộc gọi, tôi cứ tưởng lại là một trò lừa đảo giả danh cảnh sát. Ai ngờ… ấy thật sự xảy ra chuyện.”

Một nữ cảnh sát ngồi bên cạnh tôi rồi nhẹ giọng hỏi:

“Vậy… từ đầu đến cuối, chưa từng oán hận chồng mình sao?”

Câu hỏi này, tôi đã chuẩn bị tinh thần từ trước.

Tôi từng đứng trước gương diễn tập rất nhiều lần.

Giờ đây, đôi mắt đỏ hoe, tôi nhẹ nhàng :

“Nói không hận là giả… Tôi ấy mười mấy năm, từ thời trung học đã bên nhau. Cả tuổi trẻ đẹp nhất của tôi đều dành cho ấy.”

“Nhưng chuyện ấy ngoại , tôi cũng có một phần trách nhiệm. Lỗi tại tôi không thể sinh con, không thể nối dõi cho ấy.”

“Thật ra ấy đối xử với tôi vẫn rất tốt.”

“Sau đó nghĩ đi nghĩ lại… tôi cũng không còn hận ấy nữa. Tôi hiểu cảm giác một người đàn ông sống mà không có con, sẽ thấy hụt hẫng như thế nào.”

“Anh ấy phải chịu áp lực từ dư luận, lại còn phải nhẫn nại dỗ dành tôi.”

“Kỷ Minh Viễn, thật sự là một người chồng tốt…”

Nữ cảnh sát nghe tôi cũng cảm thấy , sau đó họ bảo muốn đến nhà tôi kiểm tra thêm một chút.

Tôi đưa họ về nhà, rót nước mời uống.

Trong lúc cảnh sát đi xem xét khắp nơi, tôi kể về những kỷ niệm thời đương với Kỷ Minh Viễn, nước mắt không kìm lại lăn dài:

“Đến giờ tôi vẫn chưa thể tin … sao ấy lại ra đi như chứ…”

Đúng lúc này, nữ cảnh sát bước ra, trên tay cầm một lọ thuốc và… tờ hợp đồng bảo hiểm giá trị lớn do Kỷ Minh Viễn mua cho tôi.

“Đội trưởng, có phát hiện mới.”

Nhìn tờ bảo hiểm trong tay ấy, nét mặt họ nghiêm lại, lông mày nhíu chặt, rõ ràng đang suy nghĩ điều gì đó.

Sau đó quay sang hỏi tôi:

“Khi chồng mua bảo hiểm tai nạn cho , có đi cùng không?”

Tôi khựng lại, ánh mắt đầy hoang mang chằm chằm vào tờ bảo hiểm.

“Tôi gì nhớ ấy từng mua bảo hiểm cho tôi đâu, ấy chưa bao giờ với tôi chuyện này cả.”

Các cảnh sát nhau, có vẻ như cũng đã đoán ra điều gì đó, liền đánh trống lảng, không hỏi thêm nữa.

Lúc này, nữ cảnh sát vội vã bước vào, giọng căng thẳng:

“Kết quả giám định của bên kiểm nghiệm đã có rồi, trong lọ thuốc màu trắng là thuốc tránh thai.”

Nói xong, ấy tôi với ánh mắt đầy thương cảm:

“Chuyện hai người nhiều năm không có con… có thể không phải do .”

Tôi kinh ngạc đến mức không dám tin:

“Ý là nghi ngờ ấy cho tôi uống thuốc tránh thai à?”

“Sao có thể chứ? Chính ấy là người cùng tôi đến bệnh viện khám mà, chẳng lẽ báo cáo cũng sai?”

“Chúng tôi cũng phát hiện thành phần thuốc tránh thai trong chiếc ly mà dùng để uống nước.”

Cả người tôi như sụp đổ, hai chân mềm nhũn, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

“Sao có thể như … Sao ấy lại nỡ đối xử với tôi như thế…”

“Không thể nào… chắc chắn các người đang lừa tôi… ấy không thể … các người lừa tôi…”

“Cô Tô, chúng tôi hiểu chuyện này là cú sốc lớn với , phải giữ gìn sức khỏe.”

Nữ cảnh sát bên cạnh không nhịn nữa, buột miệng mắng lớn:

“Đồ cặn bã! Chết như là báo ứng đó!”

“Loại đàn ông khốn nạn gì chứ, ngoài mặt thì ra vẻ thương vợ hết mực, sau lưng lại ra chuyện vô nhân tính như thế này!”

Đội trưởng lạnh lùng liếc ta một cái, ấy mới chịu ngậm miệng lại.

Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng khóc thảm thiết của mẹ Kỷ Minh Viễn.

“Con ơi… con ơi… sao con lại bỏ mẹ mà đi như thế này!”

Bên cạnh bà ta là Thẩm Nhược Tuyết bụng bầu lặc lè, mắt sưng đỏ vì khóc.

“Thím ơi, bây giờ không phải lúc để đau buồn… Việc cần nhất lúc này là tìm ra kẻ đã chết Minh Viễn!”

Chương 7

Nghe đến đây, tiếng khóc của Lý Tú Lan – mẹ Kỷ Minh Viễn – lập tức im bặt.

Bà ta run rẩy chỉ tay về phía tôi, ánh mắt tràn ngập hận thù:

“Là mày! Nhất định là mày chết con trai tao!”

Vừa dứt lời, bà ta lao tới bóp cổ tôi. Tôi vùng vẫy điên cuồng, tay chân đạp loạn trong không trung.

“Cứu… cứu tôi…”

Cảnh sát nhanh chóng can thiệp, kéo bà ta ra.

“Mọi việc còn chưa rõ ràng, ai mà dám rối ở đây là cản trở người thi hành công vụ!”

Lý Tú Lan nhân cơ hội ngồi sụp xuống cửa ra vào, bắt đầu gào khóc thảm thiết:

“Trời ơi là trời, con trai tôi còn trẻ như mà đã ra đi rồi…”

“Kẻ người đang ngồi chình ình ở đây, mấy người cảnh sát ăn lương của dân mà không chịu bảo vệ cho dân, để kẻ ác nhởn nhơ thế này, tôi sống sao nổi nữa!”

Tiếng khóc của bà ta nhanh chóng thu hút rất nhiều người xung quanh.

Thấy càng lúc càng nhiều người tụ tập, giọng bà ta cũng càng lúc càng lớn.

“Các người cũng biết mà, con trai tôi đối xử với con nhỏ Tô Vãn Vãn đó tốt thế nào. Sợ vợ sống không quen với mẹ chồng, mấy năm nay tôi chưa từng bước chân vào nhà tụi nó một lần.”

“Vậy mà kết cục lại bị nó chết! Thật đúng là xui xẻo khi có một đứa con dâu như !”

Mọi người bắt đầu xì xào, chỉ trỏ về phía tôi.

“Tôi biết cậu Minh Viễn đó, đúng là chiều vợ đến phát sợ. Có hôm còn dậy từ tờ mờ sáng để mua bữa sáng cho ấy.”

“Tôi còn nhớ năm ngoái, ấy đốt pháo hoa tặng Tô Vãn Vãn nhân ngày lễ Tình nhân nữa cơ. Ai mà ngờ chứ…”

“Các người đi, chồng chết rồi mà mặt mày ta dửng dưng thế kia, chắc chắn có vấn đề!”

Lý Tú Lan chỉ cần ba câu năm lời đã khiến đám đông bắt đầu nghi ngờ tôi.

Thẩm Nhược Tuyết cũng không bỏ lỡ cơ hội, nước mắt ngắn dài nức nở:

“Chị ơi… Minh Viễn đối xử với chị tốt như , sao chị nỡ lòng ra tay với ấy?”

“Anh ấy chỉ là thấy em bụng mang dạ chửa vất vả nên mới quan tâm thêm chút, lẽ nào chị vì ghen tuông mà nhẫn tâm đến mức đó?”

Những người không rõ sự thật lập tức bị lời ta dẫn dắt.

“Thì ra là án mạng vì à? Nhìn Tô Vãn Vãn kia yếu đuối thế mà lại là loại đàn bà độc ác!”

“Chứ còn gì nữa, ai mà chẳng biết Thẩm Nhược Tuyết là em nuôi của Kỷ Minh Viễn, từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Vậy mà cũng bị ghen cho ra nông nỗi này.”

“Đúng là đàn bà mà không biết điều, lấy chồng rồi còn nhỏ nhen ích kỷ, cả nhà chồng tan nát!”

Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều nghiêng về phía mẹ con Lý Tú Lan và Thẩm Nhược Tuyết, lớn tiếng cầu cảnh sát phải đưa ra câu trả lời rõ ràng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...