Tôi sang Kỷ Minh Viễn:
“Không đuổi theo xem ta thế nào à?”
Anh ta cố nặn ra một nụ gượng gạo:
“Kệ ta đi, đưa em về.”
Dù miệng , suốt chặng đường về ta không rời mắt khỏi điện thoại.
Giữa đường, điện thoại vang lên.
Giọng một người đàn ông lạ ở đầu dây bên kia:
“Anh là người nhà của Thẩm Nhược Tuyết đúng không? Cô ấy vừa bị tai nạn giao thông…”
Chưa kịp nghe hết câu, Kỷ Minh Viễn đã giẫm mạnh phanh.
“Vãn Vãn, xin lỗi… phải đi xem hình của Nhược Tuyết.”
Tôi lặng lẽ mở cửa xe bước xuống, đứng chiếc xe phóng đi xa dần, lòng tôi chỉ còn lại một khoảng trống lạnh tanh.
Tôi không biết mình đã quay về nhà bằng cách nào.
Liên tiếp những cú sốc những ngày qua đã bào mòn sạch sẽ cảm tôi dành cho ta.
Tôi bắt đầu lục tìm hồ sơ xin visa.
Không ngờ lại vô phát hiện một tờ hợp đồng bảo hiểm giá trị rất lớn giấu trong ngăn bí mật của ngăn kéo.
Tên người bảo hiểm là tôi.
Còn mục người thụ hưởng – chính là Kỷ Minh Viễn.
Tim tôi khựng lại một nhịp.
Tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì về việc từng mua gói bảo hiểm này!
Đang sững người thì bất ngờ nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.
Tôi vội vàng cất lại tờ bảo hiểm vào chỗ cũ.
Kỷ Minh Viễn bước vào, thở hổn hển, vừa vừa vén tay áo:
“May quá, Thẩm Nhược Tuyết không sao, nếu không thì đã thành tội nhân thiên cổ rồi.”
Sau đó ta rút ra hai tấm vé máy bay đến Tam Á, đưa cho tôi một tấm.
“Vãn Vãn, chuyện lúc nãy không cố ý bỏ mặc em đâu, thật sự huống lúc đó rất gấp.”
“Em chẳng phải luôn muốn đi ngắm biển sao? Ngày mai, đưa em đi.”
Tôi tấm vé trên tay, khóe môi khẽ cong lên – là một nụ mỉa mai.
Không biết mệt à? Cứ như quanh quẩn qua lại giữa hai người phụ nữ.
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Ừ.”
Anh ta tưởng tôi lại như trước, chỉ cần dỗ một chút là mềm lòng, liền thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy em thu dọn đồ đạc sớm một chút, mai khởi hành đúng giờ nhé.”
Tôi chỉ xếp vài bộ đồ vào vali, nằm xuống giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm thấy khát nước, tôi lơ mơ dậy đi xuống bếp lấy nước uống.
Khi đi ngang qua nhà tắm, tôi nghe thấy tiếng Kỷ Minh Viễn đang chuyện điện thoại.
“Anh đã sắp xếp xong cả rồi, đợi ta đến Tam Á thì đừng mong quay lại nữa.”
“Đợi khi lấy tiền bảo hiểm, sẽ cưới em ngay.”
Tôi lập tức bừng tỉnh, cả người lạnh toát.
Hình ảnh tờ bảo hiểm lúc chiều hiện rõ mồn một trong đầu tôi.
Không chỉ ngoại , Kỷ Minh Viễn còn định vợ để trục lợi bảo hiểm.
Hai chân tôi mềm nhũn, lê lết quay lại phòng, cả người vẫn chưa hoàn hồn.
Sáng hôm sau, Kỷ Minh Viễn cùng tôi ra sân bay.
Lúc chuẩn bị lên máy bay, tôi lấy cớ đi vệ sinh, bảo ta lên trước.
Nhìn bóng lưng ta rời đi, tôi xoay người bước lên một chuyến bay khác – bay thẳng ra nước ngoài.
Vừa đặt chân xuống sân bay, tôi mở điện thoại. Hàng chục cuộc gọi nhỡ hiện lên liên tiếp, kèm theo thông báo ngân hàng về một khoản tiền lớn vừa chuyển vào tài khoản.
Tin nhắn cuối cùng đến từ một số lạ:
“Chồng đã chết.”
Chương 5
Tôi dòng chữ trên màn hình, khóe môi khẽ cong lên.
Sau đó tắt màn hình điện thoại, quay người đến trung tâm thương mại bắt đầu… mua sắm điên cuồng.
Trước đây khi sống cùng Kỷ Minh Viễn, tôi luôn tiết kiệm hết mức để giúp ta dựng sự nghiệp.
Anh ta từng , có một người vợ đảm đang như tôi là phúc phần mấy kiếp mới có .
Vậy mà sau lưng lại âm thầm mua túi Hermès phiên bản giới hạn, đủ loại đồ hiệu, trang sức cho Thẩm Nhược Tuyết.
Giờ nghĩ lại… tôi khi đó đúng là một con ngốc bị ta xoay như chong chóng.
Nếu hôm đó tôi không phát hiện tờ bảo hiểm kia, có lẽ bây giờ ta đang ôm tiền bồi thường tổ chức tiệc mừng với nhân rồi.
Sau khi mua sắm xong, tôi bảo nhân viên gửi đồ về khách sạn đã đặt trước, còn mình thì đi thẳng đến quán bar.
Trong không khí náo nhiệt, dưới tác của rượu, tôi bắt đầu lắc lư theo tiếng nhạc, để cảm bị dồn nén bấy lâu bung xõa hết mức.
Đúng lúc ấy, điện thoại bất ngờ rung lên.
Tôi lơ mơ bấm nút nghe máy.
Giọng một người đàn ông lạ, nghiêm túc vang lên từ đầu dây bên kia:
“Xin hỏi có phải Tô Vãn Vãn không? Chúng tôi là cảnh sát thành phố Hải Thành. Ông Kỷ Minh Viễn đã chết do đuối nước. Mong đến hỗ trợ điều tra.”
Tôi bật thành tiếng:
“Anh vừa gì cơ?”
“Chồng tôi chết á? Cả nhà chết hết rồi thì có!”
“Đồ lừa đảo! Lại muốn gạt tiền tôi nữa à!”
Tôi cúp máy, chặn luôn số vừa gọi, rồi tắt điện thoại, tiện tay ném sang một bên.
Chơi bời thỏa bên ngoài xong tôi mới về, vừa đáp xuống sân bay thì đã có hai người mặc cảnh phục chặn tôi lại.
Họ lấy thẻ ngành ra, nghiêm túc :
“Cô Tô Vãn Vãn, chồng – Kỷ Minh Viễn – đã chết đuối ở bờ biển Tam Á.”
Nghe đến hai chữ “chết đuối”, tôi lập tức giả vờ như bị sốc nặng, nước mắt tuôn trào không cần diễn.
“Không thể nào… sao lại như ?”
“Nguyên nhân chết đuối là gì?”
Cảnh sát vừa quan sát phản ứng của tôi, vừa chậm rãi trả lời:
“Phán đoán ban đầu là do gặp dòng nước xa bờ.”
Tôi ôm mặt khóc, nước mắt đầm đìa, đau đớn tột độ.
“Chúng tôi cần hợp tác điều tra, mời theo chúng tôi về đồn một chuyến.”
Tại đồn cảnh sát, họ đưa tôi vào một phòng nhỏ để lấy lời khai.
“Cô Tô, nghe hôm xảy ra tai nạn, hai người đã hẹn nhau đi biển. Tại sao cuối cùng lại không đi mà lại ra nước ngoài?”
Tôi cắn môi, im lặng rất lâu, cuối cùng cúi đầu, giọng ngập ngừng đầy xấu hổ:
“Đến nước này rồi, tôi cũng chẳng sợ bị chê nữa… chồng tôi ngoại .”
Bạn thấy sao?