Món Quà Sinh Nhật [...] – Chương 2

Tôi thật sự không muốn nghe thêm lời nào nữa, liền chỉ vào vết đỏ trên tay ta.

“Anh không đi bôi thuốc à?”

Nghe tôi , ta mới sực nhớ ra, quay người đi tìm thuốc trị phỏng.

Anh ta vừa bước ra khỏi phòng, tôi liền nghe thấy âm thanh tin nhắn từ WeChat vang lên trên laptop.

Có lẽ ta quên chưa đăng xuất khỏi WeChat trên máy tính.

Tôi nhập ngày sinh của vào, mở màn hình chính, và khi bật khung trò chuyện lên thì cả người tôi cứng đờ.

“Minh Viễn ca ca, tại em hôm nay không cẩn thận đăng bài quên chặn chị ấy, về có bị chị mắng không ?”

“Tô Vãn Vãn chỉ là loại sống chết vì , chỉ cần vài câu ngọt ngào là ta mềm lòng liền, em yên tâm đi.”

“Lần sau tụi mình thử ở chỗ cửa kính sát đất nhà nhé, bên ngoài toàn người qua lại, kích thích hơn nhiều!”

“Em hư quá, đang bầu mà còn chẳng yên phận, suốt ngày chỉ nghĩ cách dụ dỗ .”

“Vậy em nhiều hơn hay chị ấy nhiều hơn?”

“Còn phải hỏi à, tất nhiên là em rồi. Phụ nữ có bầu ấy, khi càng phê hơn nhiều.”

Tôi những dòng chữ hiện trên màn hình mà thế giới quan gần như sụp đổ.

Tôi chưa từng nghĩ người đàn ông lúc nào cũng lịch thiệp, nho nhã như Kỷ Minh Viễn, lại có những sở thích bệnh hoạn thế này sau lưng.

Tôi kéo xuống xem tiếp tin nhắn, vẫn còn không ít ảnh nhạy cảm Thẩm Nhược Tuyết gửi cho ta.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.

Chương 3

Tôi lập tức gập máy tính lại, giả vờ như chưa có gì xảy ra.

Kỷ Minh Viễn mỉm với tôi rằng buổi chiều phải tham gia một buổi họp lớp, bảo tôi thay đồ chuẩn bị một chút.

Tôi chỉ lạnh nhạt đáp lại:

“Ừ.”

Thay đồ xong, vừa ra cửa đã thấy ta ân cần mở sẵn cửa xe cho tôi.

Trên đường đi, ta nắm chặt tay tôi, như thể không nỡ buông ra.

Tôi rút tay về, lạnh lùng :

“Lái xe cho cẩn thận đi, sắp trễ rồi đấy.”

Xe nhanh chóng dừng lại trước một nhà hàng năm sao.

Vừa xuống xe, Kỷ Minh Viễn đã kéo tay tôi khoác vào tay ta.

Vào đến phòng riêng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi đầy ngưỡng mộ.

“Ui dào ơi, cặp đôi mẫu mực đến rồi này! Mọi người kìa, kết hôn mấy năm rồi mà vẫn cảm thế, xuống xe cũng không chịu buông tay, ghen tị chết đi !”

“Đúng đấy, chứ như chồng tôi, mới cưới một năm đã chẳng thèm nắm tay nữa, bảo là già rồi, không cần thể hiện cảm.”

Những lời đó khiến khóe mắt Kỷ Minh Viễn tràn đầy ý .

Anh ta ôm tôi vào lòng:

“Vợ tôi xinh thế này phải giữ kỹ chứ, chỉ cần rời tôi nửa bước là tôi lo sốt vó rồi.”

Vừa dứt lời đã khiến cả phòng ồ lên trêu chọc.

“Tôi chịu hết nổi rồi, chưa ăn mà đã ăn no ‘cơm chó’ rồi đây này!”

Đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, Thẩm Nhược Tuyết bước vào, nụ duyên dáng nở trên môi.

“Hình như em đến hơi muộn rồi.”

Cô ta vừa đến, mọi người lập tức im bặt, ánh mắt như đang chờ một màn kịch thú vị.

“Đến đúng lúc đấy chứ!”

“Bọn tôi đang chuyện hai người họ kết hôn lâu rồi mà vẫn như đang ấy, dính nhau như keo ấy.”

Thẩm Nhược Tuyết bước tới khoác tay tôi, ngọt ngào:

“Chứ còn gì nữa, ai mà không biết Minh Viễn ca ca là người chiều vợ nhất vũ trụ.”

“Hôm qua em nghén, nhờ ấy mang chút đồ ăn qua ấy còn sợ chị giận đấy.”

Nghe đến đây, mọi ánh mắt bắt đầu chuyển sang bụng ta, bầu không khí bỗng trở nên vi diệu.

Cô ta nâng ly nước trái cây lên, ra vẻ áy náy:

“Hôm qua thực sự là bất đắc dĩ mới phải phiền Minh Viễn ca ca, chị đừng nghĩ ngợi nhiều nhé.”

“Em chỉ uống nước trái cây thay rượu, coi như xin lỗi chị.”

Nói rồi ta nhấp một ngụm nhỏ, mọi người đều quay sang tôi, rõ ràng đang chờ phản ứng.

Kỷ Minh Viễn liền uống cạn ly rượu trước mặt tôi.

“Vãn Vãn không uống rượu, để uống thay em.”

Mọi người lại ồ lên lần nữa, có kẻ còn quay sang bụng Thẩm Nhược Tuyết, rồi lại tôi.

Nhược Tuyết.”có thai rồi kìa, hai người kết hôn lâu thế, tính khi nào có con đây?”

Mọi ánh tập trung hết lên người tôi, trong đó tràn đầy sự tò mò xen lẫn trêu chọc.

Tôi đứng giữa căn phòng, chợt thấy lúng túng không biết phản ứng thế nào.

Kỷ Minh Viễn mở miệng vỡ bầu không khí ngượng ngùng đó.

“Vãn Vãn rất sợ đau, sinh con chẳng khác gì đi qua Quỷ Môn Quan, không nỡ để ấy vì mà chịu khổ. Anh chỉ muốn ấy mãi mãi là công chúa nhỏ của .”

Lời sến súa đến mức mấy ông bên cạnh cũng không chịu nổi, vội kéo ta qua một bên để uống rượu.

Tôi tìm một góc khuất ngồi xuống, tính đợi lát nữa kiếm cớ rút sớm.

Đúng lúc đó, Thẩm Nhược Tuyết bước tới chỗ tôi.

“Chị cũng giỏi thật đấy, em đã mang thai con của Minh Viễn rồi mà chị vẫn có thể ngồi yên thế này cơ à?”

“Một người đàn ông em dùng qua rồi, chị còn xem như báu vật, mong có con để giữ chân — đúng là đói quá rồi thì cái gì cũng nuốt .”

Nghe tôi thế, sắc mặt Thẩm Nhược Tuyết lập tức biến sắc.

Rồi như sực nhớ ra điều gì đó, ta ghé sát tai tôi, đắc ý :

“Chị biết không, để tiện gặp em, Minh Viễn đã cho em một căn hộ ngay dưới tầng nhà chị. Lúc chị đi đổ rác, ấy tranh thủ xuống tìm em.”

“Mấy ngày chị đi công tác, bọn em đã ‘vui vẻ’ ở tất cả các góc trong phòng. Anh ấy còn chỉ mong chết trên người em.”

“Chị có biết vì sao mãi vẫn chưa có con không? Là do ấy bỏ thuốc tránh thai vào sữa mỗi tối chị uống đấy. Tội nghiệp chị, chẳng biết gì cả, còn tưởng là do mình có vấn đề.”

Chương 4

Tim tôi chợt thắt lại.

Tôi nhớ rõ, mỗi tối trước khi ngủ, ta đều mang cho tôi một ly sữa ấm, còn kiên quyết tôi uống hết.

Tôi từng nghĩ đó là sự quan tâm, hóa ra chỉ là kế hoạch để tôi không thể mang thai.

Thấy tôi bị đâm trúng nỗi đau, Thẩm Nhược Tuyết lại tiếp tục thao thao bất tuyệt kể về mấy chuyện ghê tởm giữa ta và Kỷ Minh Viễn.

Một cơn buồn nôn dâng lên trong lòng, tôi đứng bật dậy định rời đi.

Vừa bước ra ngoài, ta đã chìa chân ra ngáng, khiến tôi vấp ngã.

Cả người tôi đổ thẳng vào tháp rượu champagne, tiếng vỡ loảng xoảng khiến mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía tôi.

Váy tôi ướt nhẹp rượu, tóc cũng rũ rượi, trông tôi thật thê thảm.

Kỷ Minh Viễn lao đến bên tôi như tên bắn, cởi áo khoác trùm lên người tôi.

Anh ta lo lắng hỏi:

“Em có sao không?”

Tôi cúi đầu, chẳng muốn một lời.

Ánh mắt Kỷ Minh Viễn lạnh đi, chằm chằm vào Thẩm Nhược Tuyết, trầm giọng hỏi:

“Chuyện gì đây?”

Thẩm Nhược Tuyết lập tức đỏ mắt khóc lóc:

“Em không biết, em chỉ chuyện với chị vài câu, chị liền nổi giận bỏ đi.”

“Em không hiểu mình sai ở đâu… chị ấy lại muốn đổ tội cho em.”

Đúng là giỏi tráo trắng thay đen.

“Em bậy gì ? Vãn Vãn sao có thể em? Rõ ràng là em cố . Mau xin lỗi ấy!”

Kỷ Minh Viễn thật biết cách tạo hình tượng “chồng tốt” trước mặt người ngoài.

Tôi điềm tĩnh :

“Kiểm tra camera đi, mọi chuyện đều rõ ràng.”

Nghe tôi , Thẩm Nhược Tuyết hoảng hốt, nước mắt rơi càng dữ.

“Hôm nay là họp lớp mà, bao nhiêu người đang vui vẻ, đừng vì chuyện nhỏ này mà hỏng bầu không khí.”

Dứt lời, ta tự vả một cái vào má mình.

“Chị ơi, em xin lỗi.”

Nói xong, Thẩm Nhược Tuyết nước mắt rưng rưng chạy ra ngoài.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...