Vào đúng ngày sinh nhật chồng, tôi đang đi công tác xa đã vội vàng bắt chuyến bay đêm để về nhà, chỉ vì muốn dành cho một bất ngờ.
Nhưng lại tận mắt chứng kiến ta và một người phụ nữ khác đang quấn quýt trên chính chiếc giường cưới của chúng tôi.
Ngay lúc tôi định mở cửa xông vào hỏi cho ra lẽ, thì đoạn đối thoại bên trong khiến tôi sững người.
“Anh ơi, khi nào thì mới cho em một danh phận chính thức đây? Em có thai rồi, không thể chờ lâu nữa đâu.”
“Bé ngoan, đừng vội. Anh đã mua cho ta gói bảo hiểm khổng lồ rồi, đợi ta về, sẽ rủ đi ngắm biển.”
“Chờ tiền bồi thường chuyển về xong, sẽ cưới em ngay. Em ráng nhịn thêm một thời gian nữa nhé.”
Tôi đã cẩn thận chuẩn bị một món quà và chiếc bánh sinh nhật thật đặc biệt cho – tên khốn đó – mà lại lên kế hoạch vợ để trục lợi bảo hiểm!
Tôi ném thẳng quà và bánh vào thùng rác, đặt vé máy bay ra nước ngoài.
Ngay khi vừa đặt chân đến nơi, điện thoại tôi hiện lên thông báo: tài khoản nhận một khoản tiền chuyển khoản lớn, kèm theo tin dữ – ta đã chết.
1
Tôi tận mắt họ ân ái xong xuôi, đợi kia xuống lầu rồi lên taxi mới gõ cửa.
Từ trong phòng vang ra giọng trêu chọc của ta: “Sao , không nỡ rời xa nên quay về à?”
Anh ta vừa mở cửa thấy tôi, nụ trên mặt lập tức cứng đờ, giọng cũng trở nên lúng túng.
“Em… em không phải đang đi công tác à?”
Trên người ta chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm ngang hông, những vết cào đỏ trên ngực còn rõ mồn một.
Tôi không vạch trần, chỉ lạnh nhạt đáp lại:
“Dự án kết thúc sớm nên em về luôn.”
Anh ta vội vàng nhận lấy vali trong tay tôi, giọng đầy vẻ quan tâm:
“Trời lạnh thế này sao em không gọi trước, còn ra đón . Lỡ bị cảm lạnh thì đau lòng lắm.”
Trước đây nghe mấy câu thế này, tôi sẽ cảm đến mức rơi nước mắt.
Nhưng giờ tôi chỉ thấy buồn nôn.
Đau lòng cho tôi, hay là sợ tôi phiền cuộc vui của ?
Anh ta kéo vali vào phòng, sau đó đi thẳng vào phòng tắm.
“Nước nóng chuẩn bị sẵn rồi, em đi tắm đi. Anh vào bếp nấu chút nước gừng cho em uống.”
Nhìn bóng dáng bận rộn của trong bếp, trong đầu tôi lại hiện lên cảnh tượng ân ái vừa nãy.
Tôi không biết rốt cuộc đâu mới là con người thật của ta.
Tôi lắc đầu, không muốn nghĩ nữa, rồi quay người bước vào phòng tắm.
Nước ấm bốc hơi nghi ngút, mãi vẫn không thể sưởi ấm trái tim tôi đang lạnh buốt.
Tắm xong, tôi sấy khô tóc rồi bước ra, vừa vặn thấy ta bê bát nước gừng tới.
“Tắm xong rồi thì uống chút nước gừng cho ấm người.”
Tôi vừa ngồi xuống thì ánh mắt vô thấy một đôi tất da đen rách nằm trong khe ghế sofa.
Ngay khoảnh khắc ánh giao nhau, ta nhanh tay nhặt đôi tất ấy nhét vào túi quần.
Tôi giả vờ như chưa thấy gì, một cơn buồn nôn lập tức dâng lên, tôi đẩy bát nước gừng ra.
“Em thấy hơi khó chịu, không muốn uống.”
Nghe tôi không khỏe, ta lập tức tỏ vẻ lo lắng.
“Sao ? Em thấy không khỏe chỗ nào? Có cần đưa đi viện không?”
Tôi lạnh nhạt đáp: “Không sao, chắc ngồi xe lâu quá nên hơi mệt. Em vào phòng nghỉ chút.”
Nói xong tôi quay người về phòng.
Vừa nằm xuống chưa bao lâu, ta đã ôm lấy tôi từ phía sau, giọng dịu dàng:
“Vợ ơi, mấy ngày em đi vắng nhớ em chết …”
Hơi thở ấm nóng phả vào tai tôi khiến tôi ngứa ngáy khó chịu. Tôi biết ta đang muốn gần gũi.
Nếu là trước kia, tôi chắc chắn sẽ nhiệt đáp lại.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ thấy ghê tởm.
Tôi đang định đẩy ta ra thì chuông điện thoại vang lên.
Anh ta lập tức buông tôi ra, nhấn nghe máy.
Đầu dây bên kia là giọng phụ nữ nũng nịu: “Anh Minh Viễn, em tự dưng thấy đau bụng quá… qua xem giúp em không?”
Giọng ta lập tức hạ thấp: “Ừ, đến ngay.”
Tắt máy, ta tôi đầy áy náy rồi phải tăng ca gấp nên không thể ở bên tôi.
Nếu không phải tôi bất ngờ về sớm và tận mắt chứng kiến tất cả, e là đã bị ta lừa gạt thêm lần nữa.
Tôi đưa chìa khóa xe cho ta:
“Anh đi đi.”
Thấy phản ứng của tôi quá bình tĩnh, mùa đông như thế mà tôi chẳng lạnh chẳng nóng, chắc là khiến ta thấy lạ.
Quả nhiên, ta đưa tay xoa đầu tôi, dỗ dành:
“Em nghỉ ngơi cho tốt nhé, về sẽ mua đồ ăn ngon cho em.”
Anh vừa đi không lâu, tôi đã thấy bài đăng mới của Thẩm Nhược Tuyết trên trang cá nhân.
Trong ảnh, ta mặc váy bầu, có người đàn ông đang đút cho ta ăn súp gà.
Dòng caption viết:
“Em bé trong bụng quậy quá, đòi uống súp gà. Anh ấy đã lái xe vượt cả thành phố suốt hai tiếng để mang đến cho em.”
Chiếc đồng hồ trên cổ tay người đàn ông, chính là món quà tôi tặng Kỷ Minh Viễn vào năm ngoái.
Tôi biết ta cố khoe mẽ để chọc tức tôi.
Nhìn lên bức ảnh cưới treo trên tường, tôi lạnh lùng tháo chiếc nhẫn cưới xuống, ném mạnh vào thùng rác.
Chương 2
Mãi đến hôm sau, Kỷ Minh Viễn mới vội vã quay về.
Thấy tôi đã tỉnh, ta cầm hộp giữ nhiệt bước tới, mở nắp ra.
“Vãn Vãn, xin lỗi em, dự án bên gấp quá nên về muộn. Anh đặc biệt mang súp gà về cho em này, mau nếm thử đi.”
Tôi liếc qua một cái, trong hộp chỉ còn ít nước dùng, gần như không còn miếng thịt nào.
Rõ ràng là phần thừa của Thẩm Nhược Tuyết, mang về cho tôi ăn nốt.
Anh ta múc một muỗng đưa đến trước mặt tôi, tôi lập tức hất tay ta ra.
“Đồ người khác ăn thừa, em thấy bẩn.”
Súp gà đổ tung tóe đầy đất, tay ta đỏ ửng lên vì nóng.
Kỷ Minh Viễn cau mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc tôi.
“Vãn Vãn, em là có ý gì?”
Đến nước này rồi mà ta vẫn còn muốn diễn tiếp.
Tôi rút điện thoại, mở bài đăng của Thẩm Nhược Tuyết rồi đưa ra trước mặt ta.
Sắc mặt Kỷ Minh Viễn lập tức tái đi, cuống quýt nắm lấy tay tôi, giải thích:
“Anh không cố ý giấu em đâu, em biết mà Nhược Tuyết.” từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, bây giờ lại mang thai mà trai thì bỏ rơi ấy… Anh với ấy lớn lên cùng nhau, cảm như em ruột. Anh không nỡ mặc kệ.”
“Anh sợ ra em sẽ buồn nên mới giấu.”
Tôi những lời giải thích mà ta bịa ra, thấy vừa giả tạo vừa ghê tởm.
Biết tôi sẽ buồn, ta vẫn đi.
Còn bịa ra cả chuyện trai bỏ rơi ta.
Kỷ Minh Viễn đúng là bậc thầy dối, mặt không đổi sắc.
Tôi rút tay ra khỏi tay ta, mỉa mai ta :
“Bạn trai ta là ai ? Làm thì phải đi tìm tên khốn đó mà đánh cho một trận, thay em mình trút giận chứ.”
” Nhược Tuyết.” chưa cưới mà đã không biết giữ mình, sau này lỡ mang tiếng xấu thì biết gả cho ai đây?”
Nghe tôi , sắc mặt ta lúc đỏ lúc trắng.
Thấy tôi không to chuyện cũng không giận dỗi, ta vội vàng đổi chủ đề.
“Anh biết lần này sai, lẽ ra nên với em trước.”
“Anh thề, trong lòng chỉ có em. Sau này nhất định sẽ giữ khoảng cách rõ ràng.”
Kỷ Minh Viễn mấy lời cảm, mắt ngập tràn vẻ chân thành.
Tôi thản nhiên đáp lại:
“Không sao đâu, chăm sóc em là chuyện nên .”
Nghe tôi , ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Vãn Vãn, biết em là người hiểu chuyện nhất mà, nhất định sẽ thông cảm cho .”
“Anh lấy người vợ xinh đẹp như em, đúng là phúc ba đời mới có.”
Nếu là trước kia, nghe những lời này tôi chắc chắn sẽ cảm đến rơi nước mắt.
Giờ thì tôi hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa.
Chương 2 tiếp ở đây:
Bạn thấy sao?