Món Quà Đáng Ngờ [...] – Chương 2

4

Tống Trình Dạ đẩy cửa bước vào khi tôi đang dỡ hành lý.

Từ khoảnh khắc thấy Hạ Mạt mặc váy ngủ bước ra từ phòng ngủ chính, lòng tôi đã ngập tràn khó chịu.

Dù Tống Trình Dạ đã giải thích rằng ta không mang theo quần áo để thay.

Nên tùy tiện lấy một chiếc váy ngủ cũ của tôi cho ta mặc.

Vậy nên ta mới đi ra từ phòng của chúng tôi.

Thật sự rất “tùy tiện” đấy nhỉ?

Nếu tôi nhớ không lầm, chiếc váy ngủ trên người Hạ Mạt đã bị tôi vứt xuống tận đáy tủ từ lâu.

Chẳng hiểu sao lại xuất hiện trên người ta ?

Tống Trình Dạ vào phòng liền đi thẳng vào phòng tắm.

Lúc tắm xong bước ra, tôi cũng gần như dọn dẹp xong xuôi.

Anh bắt đầu lau tóc, rồi leo lên giường, định ôm tôi.

Tống Trình Dạ cúi người hôn lên cổ tôi, biết tôi đang không vui.

, vừa hôn, vừa giải thích:

“Vợ à, thật sự chỉ giặt giúp ấy một cái quần lót thôi, ngoài ra không có gì cả.

“Em phải tin !

“Anh biết là không có chừng mực, là sai.

“Nhưng cũng chỉ nghĩ ấy là con , một mình không ai chăm sóc nên mới giúp thôi mà?

“Em rộng lượng một chút, đừng giận nữa, không?”

Bao năm bên nhau, tôi chưa từng thấy Tống Trình Dạ lăng nhăng.

Những ngày đầu lập nghiệp, dù bận rộn đến đâu, vẫn luôn về nhà đúng giờ.

Những lúc phải tiếp khách xã giao, cũng luôn nhắn tin báo cáo lịch trình từng chút một.

Sự thương và quan tâm mà dành cho tôi, tôi đều thấy rõ và ghi nhớ trong lòng.

Tôi cũng biết vốn là người nhiệt , thích giúp đỡ người khác.

Khi sự nghiệp dần ổn định, bắt đầu hỗ trợ những sinh viên có hoàn cảnh khó khăn.

Có lẽ chuyện hôm nay thật sự giống như những gì .

Chỉ là vô thôi.

Tôi không ngừng tự trấn an bản thân.

Nhưng khi Tống Trình Dạ đặt tay lên đùi tôi, mũi tôi khẽ chạm vào cổ , và một mùi trà hoa nhài nồng đậm tràn vào khứu giác.

Hương thơm quá đậm đặc, không phải là thứ có thể vô dính phải chỉ trong một khoảng cách xã giao bình thường.

Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên những vết đỏ lốm đốm trước ngực Hạ Mạt.

Cô ta là bị muỗi đốt.

Nhưng mùa này, gì có muỗi?

Có những chuyện, chỉ cần suy nghĩ sâu hơn một chút là không thể tự lừa mình dối người nữa.

Một cơn buồn nôn thoáng dâng lên trong dạ dày tôi.

Tôi đẩy Tống Trình Dạ ra:

“Tôi mệt quá, không muốn, để hôm khác đi.”

Tôi kéo chăn trùm qua đầu, không muốn thấy nét mặt của .

Dưới lớp chăn, tôi co chân lại, tránh khỏi làn da nóng rực của .

Tôi biết đang rất cần giải tỏa.

Nhưng tôi thật sự không muốn.

Từ trước đến nay, trong chuyện này, Tống Trình Dạ chưa bao giờ ép buộc tôi.

Nhưng tối nay, lại khác hẳn.

Tôi đã từ chối quá rõ ràng, vẫn không ngừng áp sát tôi.

Anh cố ép tôi chuyện đó.

“Em đi công tác lâu như , chẳng lẽ không nhớ chút nào sao?”

“Vợ à, em vẫn đang giận đúng không?”

Anh đè hẳn lên người tôi.

Vừa cởi đồ của tôi, vừa nồng nhiệt giải thích, vừa dùng cách của riêng mình để thể hiện :

“Em biết mà, trên đời này, người nhất chính là em.

“Sao có thể chuyện có lỗi với em chứ?”

Tôi không còn sức để đẩy ra.

Lợi thế sức mạnh trời sinh của đàn ông khiến tôi bị ghì chặt đến mức khó thở.

Rõ ràng đã tắm rồi, mỗi khi môi chạm vào tôi, mùi hương đó lại xộc đến.

Ngày càng nồng đậm.

Quẩn quanh mãi không tan.

Chiếc váy ngủ bị kéo lên quá khỏi bụng.

Một giọt nước mắt bỗng trượt khỏi khóe mắt tôi.

Động tác của Tống Trình Dạ khựng lại.

Anh cúi xuống tôi, hàng mày nhíu chặt:

“Tuế Tuế, em sao ?

“Em… đang thấy phản cảm với sao?”

Giọng tôi nghẹn ngào:

“Hôm nay em thật sự rất mệt, để hôm khác đi.”

Tống Trình Dạ còn định gì đó.

Nhưng tiếng gõ cửa bên ngoài đã cắt ngang .

Ngoài cửa, giọng Hạ Mạt dịu dàng vang lên:

“Thầy Tống, hình như bóng đèn trong phòng em bị hỏng.

“Thầy có thể qua giúp em sửa không?”

5

“Em hơi sợ bóng tối…”

Giọng ta dần run rẩy.

Tôi thấy rõ sự lo lắng trên gương mặt Tống Trình Dạ.

Anh liếc tôi một cái, rồi đứng dậy rời đi.

“Vợ à, đi một lát rồi về, em mệt thì cứ ngủ trước nhé.”

Trước khi đi, còn cúi xuống hôn lên trán tôi.

“Tối nay tha cho em trước .”

Nói xong, rời khỏi phòng.

Không biết vì sao, trong lòng tôi dâng lên một linh cảm mơ hồ.

Rằng đêm nay, Tống Trình Dạ… sẽ không quay lại nữa.

6

Sau khi ra ngoài, tôi trằn trọc trên giường.

Không tài nào ngủ .

Tôi bắt đầu sắp xếp lại những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.

Càng nghĩ, đầu óc càng rối tung.

Tôi không muốn nghi ngờ .

Nhưng từng cử chỉ nhỏ mà ngay cả cũng không nhận ra, đã vô bán đứng rồi.

Từ khoảnh khắc tôi kéo vali mở cửa bước vào, đã căng thẳng.

Giây phút đầu tiên thấy tôi, không hề vui mừng mà lại bối rối.

Anh theo phản xạ về phía cửa phòng ngủ chính, im lặng mất vài giây.

Một người chỉ cảm thấy bất an khi họ đã điều gì đó có lỗi với đối phương.

Tôi chưa từng một câu nào nghi ngờ và Hạ Mạt.

Nhưng lại không ngừng thanh minh và phủ nhận.

Nếu thực sự không có gì khuất tất, tại sao phải dè dặt như thế?

Đúng lúc tôi vẫn đang suy nghĩ, tôi vô lướt thấy một bài đăng trong nhóm cộng đồng địa phương.

【Khó khăn lắm mới ở nhà của CRUSH, suýt nữa tiến đến bước cuối cùng thì người thân ấy về… Hu hu hu… Buồn quá…】

Trong bài đăng kèm theo một bức ảnh.

Chiếc ga giường bị bẩn trong ảnh, giống hệt với chiếc mà Tống Trình Dạ đã giặt chiều nay.

Bình luận ghim lên đầu là lời bổ sung của người đăng bài.

MOMO: 【Nhưng ấy không hề giận, còn giúp tôi giặt sạch ga giường và đồ lót! Hahaha, lần đầu tiên tôi thấy một người đàn ông mặt lạnh giặt đồ lót đó!】

Ngón tay tôi bắt đầu run rẩy.

Dù trong lòng đã dần chuẩn bị cho huống tệ nhất, vẫn không ngừng tự phủ nhận.

Không thể nào.

Tống Trình Dạ sẽ không phản bội tôi.

Nhưng khi vào vị trí cách chưa đến 1KM, trái tim tôi bỗng trầm xuống không phanh.

Có người bình luận:

Người dùng: 【CRUSH của cậu có rồi mà? Cậu không sợ ấy biết sao?】

MOMO: 【Bạn ấy đi công tác rồi. Chiều nay bọn tôi còn ở trên giường của họ luôn đó! Nếu không thấy có hơi ghê, chắc ga giường bị bẩn sẽ là của ấy rồi, hahaha!】

Người dùng: 【Cậu tự hào lắm à? Đồ Tuesday?】

Trên trang cá nhân của MOMO, ta còn đăng rất nhiều khoảnh khắc thân mật với CRUSH.

Dù không có ảnh chụp chính diện.

Nhưng từng phần cơ thể và quần áo vô lộ ra trong ảnh lại vô cùng quen thuộc.

Nút áo sơ mi của Tống Trình Dạ là do chính tôi mua cho sau chuyến công tác, tôi nhận ra ngay lập tức.

Những chậu sen đá trong văn phòng là do chính tay tôi trồng, không ai hiểu rõ hơn tôi.

Dạ dày tôi quặn thắt.

Tôi xốc chăn lên, lao vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn đến trời đất quay cuồng.

Nước mắt sinh lý cứ thế không ngừng tuôn rơi.

Trái tim như bị ai đó bóp chặt, xé toạc từng mảnh.

Đau đến tê dại.

Tôi không thể tin , người đàn ông tôi suốt bao năm lại ghê tởm đến thế này.

Anh ta đưa kẻ thứ ba về nhà, rồi vẫn thản nhiên thể hiện cảm với tôi.

Khi nhân của ta nằm ngủ ở phòng bên cạnh, ta vẫn có thể mặt không biến sắc mà tìm đến tôi để thỏa mãn nhu cầu.

Hình ảnh chàng trai năm ấy trong ký ức tôi bị thực tại tàn nhẫn nghiền nát.

Tôi cúi xuống, cố nhặt lại những mảnh vỡ.

Muốn ghép lại, hoàn toàn bất lực.

Nhưng dù tôi có cố gắng ghép lại thế nào, những vết nứt vẫn còn nguyên.

Giống như một tấm gương đã vỡ, dù thợ sửa chữa giỏi đến đâu cũng không thể khiến nó trở về trạng thái ban đầu.

7

Khi Tống Trình Dạ quay lại phòng, tôi đang thu dọn hành lý.

Những bộ đồ vừa mới treo lên ban nãy, giờ lại lần lượt xếp vào vali.

Thấy tôi đang dọn đồ, cau mày khó hiểu:

“Vợ à, muộn thế này rồi, em định đi đâu?”

Tôi chằm chằm vào gương mặt .

Anh vẫn , vẫn điển trai như ngày nào.

Nhưng chỉ cần thấy khuôn mặt này, tôi lại nhớ đến những bài đăng kia.

Không thể ngăn bản thân tự hỏi, họ đã lén lút những gì sau lưng tôi? Đã đi đến mức nào rồi?

Càng nghĩ, tôi càng thấy ghê tởm.

Càng nghĩ, trái tim tôi càng đau đớn.

Tôi không trả lời, chỉ im lặng tiếp tục dọn đồ.

Thấy tôi lơ, Tống Trình Dạ sải bước đến, giữ chặt tay tôi lại.

Giọng bắt đầu mất kiên nhẫn:

“Giang Tuế, rốt cuộc em đang cái gì ?

“Từ chiều đến giờ em cứ lạnh nhạt với . Về nhà sau bao lâu xa cách, em cũng không chịu để chạm vào.

“Anh đã giải thích không biết bao nhiêu lần rồi, giữa và Hạ Mạt không có gì cả, tại sao em cứ không chịu tin?”

“Cô ấy chỉ là một sinh viên, sao em lại dùng những suy nghĩ bẩn thỉu để phán đoán ấy như ?”

Giọng càng lúc càng gắt.

Nếu tôi chưa đọc những bài đăng đó, có lẽ tôi thực sự sẽ tin rằng mình đang vô cớ ầm lên.

Nhưng trực giác của phụ nữ chưa bao giờ sai.

Ngay cả khi chưa đọc những bài đăng kia, lòng tôi đã sớm cảm thấy bất an.

Tôi ngước lên , cố gắng kìm nén nước mắt:

“Thật sự là em vô lý sao?

“Từ lúc về nhà đến giờ, em có một câu nào nghi ngờ hai người chưa?

“Chính là người cứ liên tục phủ nhận. Nếu không có gì, đang vội vàng giải thích để gì?

“Có sinh viên nào lại ăn mặc như khi ở nhà thầy giáo không?

“Có thầy giáo nào lại đi giặt đồ lót cho nữ sinh không?

“Tống Trình Dạ, em có sạch sẽ đến ám ảnh.

“Dù là trong cuộc sống hay cảm, những thứ bẩn rồi, em sẽ không bao giờ dùng lại lần thứ hai. Anh biết điều đó mà.”

Tống Trình Dạ mở miệng, định gì đó.

Nhưng khi thấy nước mắt trên mặt tôi, lại chẳng thể thốt nên lời.

Anh đưa tay định lau nước mắt cho tôi.

Tôi nghiêng đầu né tránh, ghét bỏ đẩy tay ra:

“Tống Trình Dạ, em không muốn cãi nhau với .

“Bỏ đi.”

Anh sững sờ.

Tôi kéo khóa vali, xoay người lấy áo khoác.

Nhưng ngay khi tôi vừa khoác áo lên, đã nắm chặt cổ tay tôi từ phía sau:

“Vợ à, nghe giải thích đi không? Mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu, thật đấy.”

Nhưng những lời tôi đã quá rõ ràng.

Những bài đăng của Hạ Mạt cũng đã đủ sáng tỏ.

Anh còn gì để chối cãi nữa đây?

Tôi mạnh mẽ giật tay khỏi tay .

Xách vali lên.

Khoác áo vào.

Khi bước ra cửa, tôi trông thấy Hạ Mạt đang dựa vào khung cửa phòng khách.

Cô ta cố ý kéo cổ áo xuống một chút, để lộ những vết hôn lốm đốm trên ngực.

Ánh mắt đầy thách thức.

Hoàn toàn khác với dáng vẻ ngây thơ rụt rè lúc chiều.

Chỉ là, khi nghe thấy giọng của Tống Trình Dạ giữ tôi lại, Hạ Mạt đột nhiên lao về phía trước, cố đâm sầm vào vali của tôi rồi ngã ngửa ra sau.

Tống Trình Dạ phản ứng nhanh, lập tức đưa tay ôm lấy ta.

Trong lòng , Hạ Mạt giống như một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, nức nở từng tiếng ngắt quãng, trông đáng thương đến nao lòng.

Chưa kịp để tôi lên tiếng, Tống Trình Dạ đã quay sang tôi, vẻ mặt lạnh băng.

Ngay giây phút đó, những cảm kìm nén suốt cả buổi chiều cuối cùng cũng bùng nổ.

Vì Hạ Mạt:

“Giang Tuế, đủ rồi!

“Em có giận thì trút lên đây này, sao cứ phải khó Hạ Mạt?

“Anh đã bao nhiêu lần rồi, giữa ấy không có gì cả, em có cần phải tay chân với một người vô tội không?”

Anh thực sự nghĩ tôi là kẻ ngốc.

Cho rằng chỉ cần tôi không tận mắt thấy thì có thể che giấu mọi chuyện hoàn hảo.

Hạ Mạt vừa khóc vừa kéo tay áo , nhẹ giọng khuyên:

“Thầy Tống, là do em bất cẩn tự ngã, đừng trách chị Tuế Tuế.

“Chắc chắn chị ấy chỉ đang hiểu lầm chúng ta thôi, thầy mau thả em xuống đi, vào giải thích với chị ấy trước.

“Em không muốn vì em mà hai người cãi nhau.”

Ánh mắt Tống Trình Dạ ta đầy xót xa.

Anh thở dài một hơi:

“Thôi bỏ đi, cứ để ấy đi.

“Tính ấy bướng bỉnh, đợi khi nào nguôi giận rồi, ấy sẽ tự về.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...