Trước khi đi ngủ, tôi lướt thấy một bài đăng.
【Khó khăn lắm mới ở trong nhà của Crush, sắp đến bước cuối cùng thì người thân của ấy đến. Nhưng ấy cũng không giận, còn giặt sạch ga giường và đồ lót bị bẩn! Cuối cùng tôi cũng chứng kiến một người đàn ông mặt lạnh giặt đồ lót! Hạnh phúc!】
Trong ảnh có tấm ga giường bị bẩn, trông y hệt tấm mà chồng tôi đã giặt vào buổi chiều.
Nhìn ra ban công, tấm ga giường và chiếc quần lót ren vẫn còn nhỏ nước, tôi chỉ có thể lắc đầu .
Hóa ra, trong lúc tôi đi công tác, chồng tôi đã có mới rồi nhỉ?
1
“Vợ à, sao em lại về đột ngột thế?”
Từ trong nhà tắm, Tống Trình Dạ thò đầu ra tôi, hỏi.
Lần này đi công tác hơn nửa tháng, tôi thật sự rất nhớ .
Nếu lúc bước vào nhà, tôi không thấy đôi giày vải nữ trên kệ – đôi giày không thuộc về tôi, thì có lẽ tôi đã nhào vào lòng Tống Trình Dạ mà ôm một cái thật chặt rồi.
Tôi đứng cạnh kệ giày, lặng người đôi giày đó vài giây.
Tống Trình Dạ cũng theo ánh mắt tôi.
Chưa đợi tôi lên tiếng, đã , giải thích:
“À, đó là giày của Tiểu Mạt, sinh viên từng nhắc đến với em.
“Gần đây trong ký túc xá, mâu thuẫn giữa các nữ càng ngày càng căng thẳng. Mấy hôm trước, ấy bị cùng phòng đuổi ra ngoài giữa đêm, không biết đi đâu.
“Cô ấy còn trẻ, lại xa lạ với thành phố này, nên tìm đến nhờ giúp đỡ. Anh là giáo viên của ấy, cũng là người hỗ trợ tài chính, tất nhiên không thể bỏ mặc…”
“Vậy nên đón ấy về nhà luôn? Không bàn bạc với em trước à?”
Tôi cắt ngang lời Tống Trình Dạ, giọng điệu có chút không vui.
Trước đây, từng đề cập chuyện cho Hạ Mạt ở tạm một thời gian.
Anh rằng ấy thường xuyên bị lập trong ký túc xá, tinh thần cũng có vấn đề.
Muốn đưa về nhà để giúp ấy vượt qua giai đoạn khó khăn.
Nhưng cũng biết, tôi vốn không thích ở chung với người lạ.
Tôi bị ám ảnh sạch sẽ, rất ghét người khác đụng vào đồ của mình.
Chưa kể, việc có một người lạ đột nhiên ở chung trong nhà, dù là ai cũng khó mà chấp nhận , đúng không?
Thấy sắc mặt tôi không tốt, Tống Trình Dạ vội dịu giọng dỗ dành:
“Vợ à, em đừng giận nhé? Anh biết em là người hiểu chuyện nhất mà. Trước đây em cũng thấy bé đáng thương đúng không?
“Bây giờ chúng ta cùng giúp đỡ ấy một chút, đợi tâm trạng ấy khá hơn, sẽ đưa ấy về. Được không?”
Nói xong, lại nhỏ giọng bổ sung:
“Người ta còn đang ở trong nhà mình, nếu em không thích, lát nữa vào phòng rồi tiếp, không?”
Thái độ của cũng xem như có thành ý.
Nghĩ đến trạng tinh thần của Hạ Mạt, tôi không truy cứu thêm nữa.
Dù sao ấy cũng đã ở đây rồi, tôi cũng không muốn ầm lên trước mặt người ngoài.
Tôi trừng mắt Tống Trình Dạ, bĩu môi nhép miệng: “Tính sổ sau.”
Anh gãi đầu, chu môi cầu xin tha thứ.
Tống Trình Dạ là giáo sư mời giảng dạy ở đại học A, bên ngoài còn điều hành một công ty tư nhân.
Trong mắt mọi người, là một giáo sư nghiêm túc, một ông chủ lạnh lùng.
Nhưng trước mặt tôi, có thể nũng, có thể giả vờ đáng thương.
Nhìn vẻ mặt ấm ức của , tôi không nhịn mà bật .
Thấy tôi , cũng nhẹ nhõm hơn, theo.
Nhìn dáng vẻ như vừa thoát nạn của , tôi không nhịn trêu chọc:
“Em đáng sợ đến sao?”
Tôi kéo vali, vừa vừa đi về phía phòng ngủ chính.
Tống Trình Dạ hì hì gật đầu: “Không phải sợ, mà là không nỡ để vợ giận!”
Nói xong, rửa tay rồi tiến đến định hôn tôi.
Tôi xấu hổ đẩy ra, mặt đỏ bừng:
“Học trò của còn ở nhà đấy! Nhìn thấy thì sao?”
Giọng bỗng trầm xuống:
“Thấy thì thấy, vợ chồng hợp pháp, hôn một cái thì sao nào?”
Tôi vừa định thỏa hiệp thì bất giác liếc thấy chậu giặt đồ phía sau .
Bên trong là một tấm ga giường ướt.
Tôi thích tông màu sáng.
Bộ chăn ga gối trong nhà hầu hết đều là màu nhạt.
Thế nên, vệt đỏ vẫn chưa giặt sạch kia trông đặc biệt nổi bật và chói mắt.
Tôi đẩy Tống Trình Dạ ra, chỉ vào vệt máu đỏ, hỏi:
“Cái này là gì?”
2
Biểu cảm của Tống Trình Dạ cứng lại trong chốc lát, vài giây sau bộ bất đắc dĩ, than phiền:
“Chẳng phải tại Tiểu Mạt bất cẩn quá sao? Đến tháng mà lỡ bẩn ga giường.
“Cô ấy không tiện đụng nước lạnh, đang giặt tất tiện tay giặt giúp thôi.”
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên giá treo khăn tắm phía sau .
Trên đó vắt một chiếc quần lót nữ vẫn còn nhỏ nước.
Viền ren.
Hoàn toàn không ăn nhập gì với đôi giày vải ngoài cửa.
Tống Trình Dạ cũng theo ánh mắt tôi.
Khoảnh khắc căng thẳng lướt qua trên gương mặt , đôi tay không biết đặt vào đâu, tất cả đều lên rằng chuyện này không hề đơn giản.
Tôi kéo cần vali lùi lại một bước, sắc mặt cũng dần trầm xuống:
“Vậy là còn giặt cả đồ lót cho ấy nữa?”
Chữ “Không” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng .
Cánh cửa phòng ngủ chính đã bị ai đó từ bên trong mở ra.
Hạ Mạt mặc một chiếc váy ngủ ren gợi cảm bước ra.
Chiếc váy ta đang mặc, chính là bộ tôi đã diện vào đêm tân hôn với Tống Trình Dạ.
Màu đỏ tươi tôn lên làn da trắng nõn nà của ta.
Chính vì da quá trắng, nên những dấu vết ửng đỏ trên ngực ta lại càng thêm rõ ràng.
Hạ Mạt có gương mặt trẻ con, non nớt.
Bộ váy ngủ ren hai dây khoác lên người ta lại khiến vẻ đẹp pha trộn giữa trong sáng và quyến rũ càng thêm nổi bật.
Đúng là rất đẹp.
Nhưng đây không phải trang phục mà một nữ sinh viên nên mặc trong nhà của thầy giáo mình – một người đàn ông đã có vợ.
Hạ Mạt vừa mở cửa vừa nũng nịu hỏi Tống Trình Dạ:
“Thầy Tống, đồ lót của em giặt xong chưa ? Nhớ sấy khô giúp em nhé…”
Giọng điệu tự nhiên đến mức cứ như họ mới là một đôi.
Tiếng nũng nịu kia đột ngột im bặt khi ta thấy tôi.
Hạ Mạt giật mình, đưa tay che ngực, kinh ngạc quay sang Tống Trình Dạ:
“Đây… đây là ai ?”
Tống Trình Dạ chỉ liếc ta một cái, vành tai đã bắt đầu đỏ lên, gương mặt cũng lộ vẻ mất tự nhiên.
Giọng trầm xuống, như đang kìm nén điều gì đó:
“Vợ tôi.”
Ba chữ “Vợ tôi” vốn chẳng có gì sai.
Nhưng khoảnh khắc thốt ra, lồng ngực tôi lại nghẹn lại khó chịu.
Giống như…
Như thể vốn không hề muốn giới thiệu tôi như .
Đúng, không hề muốn.
3
Hạ Mạt với tôi đầy gượng gạo:
“Chị là chị Tuế Tuế đúng không? Em hay nghe thầy Tống nhắc về chị lắm!
“Thầy chị còn mấy ngày nữa mới về mà, sao lại về sớm thế ạ?”
Tống Trình Dạ cũng tiếp lời ta:
“Đúng đó, vợ à, lần này em về sớm sao không báo trước một tiếng?
“Anh còn ra sân bay đón em nữa chứ.
“Một mình em kéo cái vali nặng như thế, xót lắm biết không?”
Anh bước đến bên tôi, tiện tay kéo cần vali, định ôm tôi vào lòng.
Lúc này, tôi mới nhận ra trên người có một mùi hương thoang thoảng.
Hương trà hoa nhài.
Đây không phải là mùi hương thuộc về tôi và .
Cảm giác nghẹn lại trong lồng ngực ngày càng rõ rệt.
Tôi khẽ rút khỏi vòng tay một cách tự nhiên, lặng lẽ dịch sang một bên.
Tống Trình Dạ nhận ra.
Nhưng không gì, chỉ liếc tôi một cái.
Giọng tôi lạnh đi:
“Bây giờ về nhà của mình cũng phải báo trước sao?”
Hạ Mạt ngẩn ra khi bị tôi hỏi lại.
Ngay sau đó, vành mắt ta đỏ lên.
Cô ta rụt rè bước từng bước nhỏ, nép vào sau lưng Tống Trình Dạ.
Nhẹ nhàng kéo góc áo , giọng yếu ớt:
“Thầy Tống, em không có ý đó… Em chỉ là…”
Cô ta còn chưa hết câu, Tống Trình Dạ đã bắt đầu dỗ dành.
Anh quay lại, nhẹ nhàng xoa đầu ta:
“Được rồi, chị Tuế Tuế của em chỉ là chuyện thẳng thắn thôi, không có ý trách em đâu.
“Đừng nghĩ nhiều, ngoan.”
Nhìn cảnh này, sự háo hức khi vội vã trở về nhà của tôi lập tức tan biến.
Bởi vì, từ trước đến nay, Tống Trình Dạ chưa từng dịu dàng với bất kỳ người phụ nữ nào khác ngoài tôi.
Trong , chẳng ai thực sự rộng lượng cả.
Nếu có, thì chắc chắn là vì họ chưa đủ .
“Tống Trình Dạ, tôi đã nhắn tin cho .
“Anh không trả lời, tôi còn gọi điện nữa.”
Tôi cắt ngang cuộc giằng co giữa hai người.
Tống Trình Dạ quay lại tôi, nhíu mày lục tìm điện thoại.
Nhưng tìm mãi cũng không thấy.
Vẫn là Hạ Mạt tốt bụng nhắc nhở:
“Thầy Tống, hình như điện thoại của thầy để quên trong phòng em rồi.”
Tống Trình Dạ ngượng ngùng giải thích:
“Chắc lúc tháo ga giường vô để quên thôi.”
Tôi không đáp, chỉ kéo vali vào phòng ngủ chính trong lúc đi lấy điện thoại.
Lúc lướt qua Hạ Mạt, tôi lại ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của trà hoa nhài.
Giống hệt mùi trên người Tống Trình Dạ.
Bạn thấy sao?