6
Trên suốt quãng đường, không ai gì, Tạ Nhiên đỗ xe rồi đi vòng qua mở cửa cho tôi:
"Để tôi đưa em lên nhé?"
Tôi từ chối:
"Không cần đâu, cảm ơn cảnh sát Tạ."
Bàn tay Tạ Nhiên đang đưa ra lập tức khựng lại:
"Thôi , em về tắm nước nóng rồi ngủ sớm nhé."
Tôi không đáp, cũng không quay đầu lại mà bước đi.
Tạ Nhiên bỗng gọi với theo sau lưng tôi:
"Tiểu Sương, nếu tên đó còn dây dưa với em, cứ tìm tôi— à không, tìm đồng nghiệp của tôi, đừng xung đột với hắn ta!
"Còn nữa, từ nay em nên tránh xa Tô Uyển, tôi đã với em rồi, ta không phải người tốt."
Tôi dừng chân, thật muốn quay lại với rằng—
Tô Uyển đúng là không phải người tốt, ấy và Hạ Trác đã cùng nhau phản bội tôi.
Nhưng ấy đã ở bên tôi trong khoảng thời gian tăm tối nhất của cuộc đời.
Còn người khiến tôi trầm cảm lại là , người mãi không xuất hiện.
Cuối cùng, tôi nuốt lại những lời đó.
Chuyện cũ đã qua, tính toán nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.
—-----
Tôi và Hạ Trác đã ra mắt gia đình hai bên.
Hôn lễ cũng đã định.
Nhưng sau vụ này, chắc chắn chúng tôi sẽ chia tay.
Mẹ tôi hỏi tôi có phải đã cãi nhau với Hạ Trác không.
Tôi cố nén nước mắt, chỉ ta đã ở bên người khác.
Tôi không nhắc đến tên Tô Uyển.
Mẹ tôi im lặng một lúc lâu, cuối cùng thở dài:
"Tiểu Sương, về nhà ở với mẹ vài ngày đi. Mẹ giờ đã về hưu, ở nhà chẳng có việc gì, con về ở với mẹ nhé."
Tôi hiểu rằng mẹ lo cho tôi.
Vừa hay tôi cũng lâu rồi không về nhà, nên xin nghỉ phép vài ngày để nghỉ ngơi.
Tôi thu dọn hành lý, ôm theo chó của mình, chuẩn bị rời đi thì Hạ Trác tìm đến.
Hai ngày không gặp, ta trông hốc hác hẳn.
Khi thấy tôi cầm hành lý, sắc mặt ta thay đổi:
"Sương Sương, em định đi à?"
Tôi lạnh lùng liếc ta một cái:
"Liên quan gì đến , tránh ra."
Anh ta nắm chặt lấy tay tôi, van xin:
"Sương Sương, sai rồi, đã rõ ràng với Tô Uyển rồi, hứa sẽ không bao giờ liên lạc với ta nữa—"
Tôi giật mạnh tay ra, lùi lại một bước:
"Tôi không muốn nghe mấy chuyện ghê tởm của hai người."
"Và thêm nữa, tôi đã với bố mẹ tôi rồi, lễ đính hôn của chúng ta bị hủy. Còn bên gia đình , tự với họ."
Nói xong, tôi lách qua ta để bấm thang máy.
Anh ta đột nhiên quỳ xuống, túm lấy ống quần của tôi:
"Sương Sương, em cho thêm một cơ hội không? Là ấy dụ dỗ , đã bị mờ mắt, thật đáng c//hế//t!
"Chúng ta không thể hủy hôn, không thể chia tay !"
Hành bất ngờ của ta khiến tôi giật mình.
Cũng khiến con chó nhỏ trong lòng tôi hoảng sợ, nó quẫy đạp đến suýt rơi xuống.
Tôi vội vàng vuốt ve để trấn an nó.
Hạ Trác nhân cơ hội :
"Tiểu Hắc Đường, con cũng không muốn bố mẹ cãi nhau chia tay đúng không?"
Tiểu Hắc Đường là chó Hạ Trác tặng tôi.
Tôi vẫn còn nhớ ta từng : "Sương Sương, cún con từ nay là gia đình của chúng ta, chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ em."
Nhưng đôi khi, người không bằng chó.
Tôi khẽ lạnh, cúi đầu ta:
"Hạ Trác, diễn giỏi lắm, muốn dùng Tiểu Hắc Đường để gán ghép đạo đức với tôi à?
"Được thôi, để Tiểu Hắc Đường tự chọn."
Tôi nhẹ nhàng đặt chó xuống đất.
Hạ Trác chỉ cần gọi một tiếng "Tiểu Hắc Đường", chó đã vui vẻ vẫy đuôi chạy đến ôm lấy ta, liếm mặt ta.
Dù tôi gọi thế nào, nó cũng chẳng thèm để ý đến tôi.
Giây phút đó, tôi bỗng nhiên hiểu ra.
Tôi không muốn giữ bất cứ thứ gì nữa.
Hạ Trác vuốt ve chó, đôi mắt đầy hy vọng tôi:
"Sương Sương, vì Tiểu Hắc Đường, hãy tha thứ cho một lần nữa, không?"
Tôi bình tĩnh :
"Hai con chó không trung thành, từ nay đừng đến trước mặt tôi mà ve vẩy đuôi nữa."
Bạn thấy sao?