3
Sáu năm trôi qua, tôi lại gặp Tạ Nhiên.
Anh không còn là chàng trai trẻ ngây thơ và bồng bột trong ký ức nữa.
Tôi đã từng nghĩ, nếu có một ngày chúng tôi gặp lại.
Tôi nhất định sẽ chào hỏi một cách đàng hoàng.
Để biết rằng, khi đột ngột mất liên lạc, dù sau 1825 ngày nhận tin nhắn từ số lạ nhắc đến chuyện đó, tôi cũng không cảm thấy đau lòng chút nào.
Nhưng tôi không bao giờ ngờ rằng, chúng tôi lại gặp nhau trong một huống nực như thế này.
Khoảnh khắc Tạ Nhiên quay người lại, tôi lập tức bỏ chạy.
Hạ Trác gọi tên tôi và đuổi theo.
Bỗng một tiếng lớn vang lên, Tô Uyển ngã gục xuống đất, ngất đi.
Hạ Trác do dự hai giây, muốn bỏ mặc Tô Uyển để đuổi theo tôi, bị cảnh sát trực giữ lại:
"Ê này! Bạn cậu ngất rồi, cậu còn chạy gì nữa?"
Tôi đẩy cửa kính và chạy thẳng ra bãi đậu xe.
Ngoài trời rất lạnh, còn lất phất mưa.
Tay tôi run lên hồi lâu vẫn không mở cửa xe.
Tôi kiệt sức, ngồi thụp xuống đất.
Bỗng một chiếc áo khoác phủ lên đầu tôi.
Giọng trầm ấm của Tạ Nhiên vang lên trong màn đêm:
"Sao không mang cả tất mà chạy ra ngoài thế này?"
Tôi rụt chân lại, chỉ muốn trốn khỏi tầm mắt .
Chắc hẳn lúc này tôi trông rất thảm .
Nhận cuộc gọi, tôi vội vàng chạy ra ngoài, đến tất cũng không kịp mang, chỉ khoác vội chiếc áo.
Vậy mà sao?
Vị hôn phu và thân của tôi lại lừa dối tôi, coi tôi như trò .
Và Tạ Nhiên lại chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ấy.
Chút lý trí còn sót lại trong tôi đã tan vỡ.
Tôi giật phăng chiếc áo khoác, ném về phía Tạ Nhiên và hét lên:
"Liên quan gì đến ? Anh có tư cách gì mà lo cho tôi?"
Trong màn đêm, Tạ Nhiên thở dài:
"Tôi biết, tôi không có tư cách can thiệp vào chuyện của em, vì tên khốn đó mà để mình lạnh cóng thì không đáng.
"Lên xe đi, để tôi đưa em về."
Tôi giấu chìa khóa xe ra sau lưng, đầy cảnh giác:
"Cuộc gọi tối nay là do bảo người gọi phải không?"
Tôi đã nghe họ rằng Hạ Trác không bị bắt vì tội mua dâm.
Theo lý mà , không cần gọi thông báo cho người nhà.
Chắc chắn là Tạ Nhiên, đã nhận ra Tô Uyển.
Và cũng phát hiện rằng họ không giống một cặp đôi bình thường.
Nên mới gọi điện cho tôi.
Tạ Nhiên đưa tay lên, gãi gãi mũi:
"Tối nay tôi trực thay đồng nghiệp, cờ gặp phải thôi.
"Phát hiện sớm thế này tốt cho em, ngăn chặn sớm còn hơn."
—--
Tôi không có tâm trạng chuyện với Tạ Nhiên.
Cũng không thể giống như , bình tĩnh như .
Chia tay rồi mà vẫn có thể quan tâm đến việc tôi có mang tất hay không như một người .
Cứ như thể sáu năm qua chưa từng tồn tại.
Tôi lạnh lùng:
"Vậy tôi có nên cảm ơn không, cảnh sát Tạ? Có cần mời bữa cơm nữa không?"
Tạ Nhiên cúi đầu, thu gọn chiếc ô, nhét vào tay tôi:
"Không cần đâu, tôi biết, em không muốn gặp tôi.
"Lên xe nhanh đi, thời tiết ở Hải Thành lạnh lắm, đừng để cảm lạnh.
"Tôi cũng phải về rồi."
Nói xong, xoa xoa tay rồi quay lưng đi.
Tôi theo bóng lưng , mắt cay cay, lại muốn khóc.
Tại sao chứ? Từng người một, ai cũng phản bội tôi!
Bạn thấy sao?