“Còn mẹ …”
Tôi khẽ bật .
“Vốn dĩ bà ấy đã luôn thích cả của hơn. Huống chi, con trai của ấy mới chính là cháu ruột mà bà ta quý nhất. Chỉ cần còn có ‘bảo bối’ ấy ở đó, thì mãi mãi cũng chỉ là người đứng sau.”
Anh ta muốn biện minh, tôi không cho cơ hội.
“Anh từng sẽ thay trai chăm sóc chị dâu và đứa nhỏ.”
“Vậy nghĩ xem, chăm sóc người khác có cần phải nát cả chính gia đình của mình không?”
“Anh luôn nghĩ con chúng ta không thông minh bằng Tiểu An, đã từng tự hỏi tại sao chưa?”
“Bởi vì tiền vất vả kiếm đều mang đi đóng học phí cho Tiểu An, còn Chi Chi thì phải tự mình cố gắng, vì trong cái nhà đó, không một ai giúp con bé.”
“Cô ta rất giỏi, giả bộ yếu đuối một chút, cả nhà lập tức dồn hết thương và tài nguyên cho ‘cháu ngoan’.”
“Dù sao, ai mà chẳng thích một đứa bé hoạt bát, khéo léo, thông minh, biết trò?”
“Còn con – chính là con ruột của – thì càng ngày càng trầm lặng, nhút nhát, không nhận ra sao?”
Mẹ chồng bên cạnh định bịt miệng tôi.
Nhưng tôi đang dâng trào máu nóng, lập tức hất bà ta ra.
“Còn — mới là kẻ thảm nhất!”
“Anh chính là cái ‘bình máu di ’ to nhất trong nhà. Nhà mình thì tan hoang, vợ con khổ sở, mà lại dành hết tâm sức phục vụ cho cái gọi là ‘hiếu đạo mù quáng’!”
“Anh nghĩ gia đình yên ấm, hóa ra là vì sau lưng có tôi – một kẻ ngu ngốc nai lưng ra gánh vác, dọn dẹp mọi hậu quả cho cái nhà loạn xạ của !”
“Tất cả gánh nặng cuộc sống đều dồn lên vai tôi, cuối cùng các người lại quay lại chỉ trích tôi.”
“Còn chị dâu ấy à? Tất nhiên là muốn gần gũi rồi, không thì lấy đâu ra người đàn ông cống hiến hết mình mà không đòi lại điều gì như chứ?”
“Còn nữa — mấy năm nay, mẹ chắc chắn không ít lần nhồi nhét vào đầu cái tư tưởng ‘thất bại’ vì không có con trai đúng không?”
“Bà ta hẳn đã nhiều lần bịa đặt ra đủ thứ lỗi sai của tôi, rồi suốt ngày tụng: ‘Tiểu An mới là hy vọng của nhà họ Trương!’”
“Chỉ có như thế, mới cam tâm nguyện trâu ngựa, tận hiến vô điều kiện.”
Từng câu, từng chữ, tôi rất rõ ràng.
Tôi đã quá hiểu gia đình này.
Từ đầu đến cuối, họ chỉ coi trọng việc ‘nối dõi tông đường’.
Có lẽ nếu năm xưa tôi đừng quá sâu, đừng hy sinh quá nhiều, thì giờ đây lúc rút lui sẽ không đau đến .
Gia đình họ là như .
Chỉ cần mang họ Trương, chỉ cần là ‘con trai nối dõi’, thì bất kỳ ai khác cũng có thể bị gạt ra rìa.
Những lời tôi như tan toàn bộ nhận thức của Trương Nhất Minh.
Anh ta luôn nghĩ mình là người hy sinh vì gia đình.
Nhưng hóa ra, từ đầu đã chỉ là quân cờ trong một kế hoạch khéo léo.
“Cô dối! Cô đang lừa tôi!”
Anh ta gào lên trong tuyệt vọng.
Cuối cùng, ta nghẹn ra một câu:
“Thật ra… cũng tôi mất mặt lắm đấy.”
Câu ấy khiến cả căn phòng chìm vào sự im lặng kỳ quái.
Tôi nhân cơ hội đó, lạnh lùng đóng cửa.
Vài giây sau, bên ngoài vang lên tiếng cãi vã ầm ĩ.
Nhưng theo từng nhịp bóng tối buông xuống, tiếng ồn cũng dần dần… biến mất trong im lặng.
11
Tôi đang chuẩn bị bữa tối cho con , trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Bao nhiêu năm uất ức, tất cả đều tuôn ra hết trong ngày hôm đó.
Còn cảm giữa tôi và chồng cũ, thật ra đã cạn sạch từ lâu, qua từng lần ta lạnh nhạt và chê bai.
Nghe hôm đó, Trương Nhất Minh bị cả nhà mắng te tua, trước kia còn có tôi “tấm chắn”, ta ở nhà còn có thể thở nổi, bây giờ mọi áp lực đều đổ lên đầu .
Kết quả là mẹ chồng tôi tức đến ngất xỉu, một hơi không kịp thở.
Còn ta thì bị bố chồng mắng thẳng trong group gia tộc, gắn mác bất hiếu, đem ra “xét xử” công khai.
Tôi – “thủ phạm chính” – đêm đó lại có một giấc ngủ thật ngon.
Ngoại trừ việc sáng sớm bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Tôi ra mở cửa, lại thấy là chồng cũ.
Tôi lập tức thấy xui xẻo, đang định đóng sầm cửa lại, thì ta đưa tay chặn cửa, giọng nghiêm túc:
“Em không cảm thấy mình nên giải thích rõ hơn về chuyện thừa kế à?”
“Dù gì thì trước kia cũng là vợ chồng, số tiền đó ít nhất cũng phải có một nửa là của .”
“Với lại mấy năm nay em không đi , toàn bộ chi tiêu trong nhà đều do gánh.”
Hay thật, khuyên mãi không quay lại, giờ lộ rõ bản chất — đòi tiền.
Tôi rút tờ giấy ly hôn ra, dí thẳng vào mặt ta.
Bạn thấy sao?