Món Quà Bất Ngờ [...] – Chương 3

Rõ ràng đều là máu mủ ruột rà, mà lại có thể phân biệt đến mức này, chỉ bởi vì tôi sinh là con .

Tôi từng bóng gió chuyện này với chồng.

Chỉ đơn giản là một lời chia sẻ bình thường, mà lại đổi lấy sự lạnh lùng từ ta.

Anh ta bình thản chất vấn tôi: “Chẳng phải đó là sự thật sao? Nếu em sinh con trai, cả nhà sẽ đối xử tốt với em thôi.”

Họ đẩy tôi vào chỗ phát điên, rồi lại bình thản đóng vai nạn nhân.

Từ đó, tôi không còn nhắc tới chuyện này nữa.

Chồng tôi xoa đầu cháu trai, ánh mắt đầy dịu dàng, khi thấy tôi thì mặt lập tức tối sầm lại.

Nếu lúc đó có người ngoài ở đây, chắc chắn ta sẽ lại ngán ngẩm :

“Đấy, ấy lại nổi điên nữa rồi.”

Nhưng lần này, tôi không ầm nữa.

Tôi chỉ lặng lẽ nắm tay con .

Thấy tôi lần này còn muốn dắt con cùng đi, chồng tôi bắt đầu hoảng hốt.

“Được rồi, rồi, không nên em như , chưa?”

“Là sai, là có lỗi.”

“Giờ đến lượt em phải xin lỗi mọi người rồi chứ?”

Anh ta trông như đang nhẹ nhàng khuyên nhủ, thật ra chỉ đang muốn đẩy tôi đến giới hạn.

Nhưng lần này, ta sẽ phải thất vọng thôi.

“Phí Lộ Dao! Em đừng có đằng chân lân đằng đầu!”

Anh ta nghĩ rằng mình đã chủ xin lỗi là cho tôi đủ thể diện, còn tôi thì lại cố không chịu xuống nước.

“Cút!”

Một từ lạnh lẽo buông ra từ miệng tôi.

Lửa giận trong ta không còn cách nào kìm nén.

“Rốt cuộc em muốn thế nào?! Em còn định bắt cả nhà quỳ xuống xin lỗi em à?!”

Tôi bình tĩnh thẳng vào mắt ta.

“Làm ơn tránh đường.”

Anh ta khựng lại, chưa kịp hiểu.

Ngay sau đó là cơn thịnh nộ bùng lên mạnh mẽ, không một lời liền vung tay tát tôi thêm một cái:

“Phí Lộ Dao! Hôm nay nếu em dám đi, thì đừng mong quay về cái nhà này nữa!”

Má tôi nóng rát, vẫn không bằng cơn đau đang nhói nơi tim.

Anh ta thừa biết bố mẹ tôi đã mất, tôi không còn nơi nào để về.

Vậy mà ta vẫn chọn cách này để ép tôi khuất phục.

Nhưng giờ đây, tôi không còn muốn nhẫn nhịn nữa.

5

“Trương Nhất Minh, chúng ta ly hôn đi.”

Luồng uất khí đè nặng trong lòng ngực tôi, theo câu ấy mà tan biến.

Chị dâu hoảng hốt vội kéo tay tôi lại.

“Lộ Dao, chị xin lỗi, là chị không nên phiền đến cuộc sống của em với Nhất Minh. Nếu không vì chị, hai người cũng chẳng đến mức thế này.”

“Nếu em thật sự không chịu nổi chị và Tiểu An, thì bọn chị sẽ dọn ra ngoài. Em đừng mấy lời ly hôn bốc đồng nữa.”

Giọng điệu nghe như chân thành khuyên giải, từng câu từng chữ đều là lưỡi dao chia rẽ.

Chồng tôi trái lại càng thêm sốt ruột.

“Không ! Em đã hứa với cả là sẽ chăm sóc mẹ con chị thật tốt. Nếu để chị dọn đi, em chẳng phải thành kẻ thất tín sao?!”

Chị dâu lau nước mắt, ánh mắt đầy ai oán chồng tôi:

“Không sao đâu, chị có thể tự mình nuôi con. Hai người tuyệt đối không vì chị mà ly hôn.”

Chồng quay phắt lại, trừng mắt tôi, gằn giọng:

“Cô thấy vui chưa? Làm nhà tan cửa nát rồi hài lòng rồi chứ?! Cô không phải đòi ly hôn sao? Được! Tôi ly hôn với !”

“Nhưng tôi trước, mấy năm nay không có bất kỳ thu nhập nào, đã ly hôn thì đừng hòng lấy nổi một xu từ tôi. Đến lúc đó đừng có mà hối hận!”

Tôi bộ mặt đó đầy lạnh nhạt, mở miệng đáp:

“Anh yên tâm, tôi sẽ không cần một đồng nào từ .”

“Con tôi cũng mang đi, tuyệt đối không phiền đến các người.”

“Tôi sẽ để luật sư soạn sẵn đơn ly hôn gửi vào hòm thư của . Một tháng nữa gặp nhau ở cục dân chính.”

Nói xong, tôi nắm tay con quay người rời đi.

Một tháng sau, tôi đúng hẹn đứng trước cổng cục dân chính chờ chồng.

Anh ta né tránh ánh mắt tôi, tôi cũng như có điều muốn lại thôi.

“Em chắc chứ? Giờ vẫn còn kịp thay đổi ý định…”

Tôi chẳng buồn ta: “Nói nhảm nhiều gì?”

Tôi đẩy thẳng hồ sơ ra trước mặt, giục nhân viên bắt đầu thủ tục.

Cho đến khi cầm tờ giấy ly hôn trong tay, bước chân ra khỏi cục dân chính, tôi mới thực sự cảm nhận — tự do là như thế nào.

Cùng lúc ấy, điện thoại rung lên.

Một tin nhắn đến.

Là khoản 5 triệu di sản bố mẹ để lại cho tôi.

6

Chồng tôi cũng bước ra khỏi cục dân chính, ngơ ngác tờ giấy ly hôn trong tay.

Nhưng khi ánh mắt chạm phải tôi, ta lập tức lấy lại vẻ nghiêm nghị.

“Đã bảo đừng hối hận rồi, đứng đây là đang đợi…”

Tôi liếc số dư 5 triệu trong điện thoại, lại khuôn mặt khiến người ta chán ghét kia, liền cắt ngang lời ta.

“Ai tôi hối hận?”

Nói xong, tôi quay lưng đi thẳng, không ngoảnh lại.

Tôi dọn vào căn hộ mới cùng con , lòng bình yên lạ thường.

Tờ giấy ly hôn đỏ chót đặt trên bàn, giống như một viên thuốc an thần, khiến tâm trí tôi nhẹ nhõm vô cùng.

Cuối cùng tôi đã thoát khỏi ngôi nhà từng khiến mình đầy thương tích.

Có lẽ chồng tôi từng tôi.

Nhưng người ta nhiều hơn, vẫn là chính bản thân mình.

Khi đam mê của tuổi trẻ qua đi, những vụn vặt đời thường cũng đủ mài mòn tất cả.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...