Tôi lảo đảo quay người, định bỏ đi.
“Đứng lại!”
Giọng mẹ chồng vang lên sau lưng.
Bà ta kéo tay tôi lại.
“Cô định gì thế hả?!”
“Bấy lâu nay không đi , là con trai tôi nuôi đấy! Giờ lại còn suốt ngày chuyện với nó, có bao giờ nghĩ cho cái nhà này chưa?”
“Cô giận tôi không biết điều, không giúp dọn đồ chứ gì? Vậy là tôi sai, tôi xin lỗi , tôi già rồi vẫn có thể dọn dẹp giúp .”
“Những việc này sau này cứ để tôi , chưa?”
Chị dâu cũng bước đến, giọng điệu dịu dàng:
“Nhất Minh chỉ là đang tức giận, em ấy không cố ý đâu, em đừng để bụng.”
“Chuyện sợi dây chuyền lần trước em ấy cũng giải thích rồi, là lấy nhầm thôi.”
“Dù sao mọi người cũng là người một nhà, có chuyện gì thì ngồi xuống chuyện với nhau.”
“em mau đi chuyện lại với Nhất Minh đi, xin ấy tha lỗi cho em.”
Ai cũng đang khuyên tôi.
Nhưng người bị tổn thương lại vẫn là tôi.
“Không cần đâu.”
“Tôi có thể tự đi về. Như chắc mọi người sẽ càng thấy vui hơn.”
3
Sau khi trai chồng qua đời, chị dâu đang mang thai chồng tôi đón về sống chung.
Hai nàng dâu cùng mang bầu, bầu không khí tang thương trong nhà cũng dần nhạt đi.
Ban đầu, bố mẹ chồng đối xử với tôi và chị dâu xem như công bằng.
Nhưng từ lúc con trai chị dâu chào đời, cán cân bắt đầu lệch hẳn.
Khi tôi bế con trong tay, nghe thấy từng tiếng thở dài, tôi biết, cái vỏ bọc mà tôi gắng gượng giữ gìn bấy lâu, cuối cùng cũng chẳng thể giữ nữa.
Rõ ràng tôi và con cũng là người trong nhà, lẽ nào tôi không xứng đáng tôn trọng hay sao?
Nhưng một người phụ nữ không có nguồn thu nhập, không có chỗ dựa, thì còn có thể gì?
Khóc lóc, cãi vã.
Rốt cuộc lại càng bị gắn chặt cái mác đàn bà đanh đá.
Tôi nổi điên vì sự lạnh nhạt của chồng, còn ta thì lại ung dung dùng cơn điên của tôi lý do để đẩy tôi ra xa.
Họ ỷ lại tôi trong mọi chuyện, lại lạnh nhạt với tôi về mặt cảm.
Tôi hoàn toàn bị biến thành người hầu trong ngôi nhà này.
Về sau, chồng thậm chí còn để chị dâu thay tôi đi họp phụ huynh cho con .
Chỉ bởi vì chị dâu có công việc, biết ăn mặc, trông có vẻ “đàng hoàng” hơn tôi.
Họ vừa sai bảo tôi không hết việc nhà, vừa chỉ trích tôi ăn mặc luộm thuộm.
Áp lực tinh thần kéo dài, đến mức tôi từng coi những lời khen của họ là mục tiêu sống.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn trắng tay.
Sự mỏi mệt của tôi chẳng ai thấy, cũng không ai quan tâm.
Vậy thì kết thúc thôi.
Tôi hất tay chị dâu ra.
“Máy hút mùi trong bếp hỏng rồi, có thời gian thì nhớ gọi thợ đến sửa.”
“Vest của Nhất Minh tốt nhất là để cùng với cà vạt, như lúc mặc sẽ tiện hơn.”
“Đã là tôi không bằng chị dâu, thì từ giờ mọi việc cứ giao cho chị ấy lo.”
Trong mắt chị dâu thoáng hiện lên một tia đắc ý.
Còn tôi lại thấy nhẹ nhõm.
“Thật ra chị cũng chẳng cần phải đắc ý khi ‘thắng’ tôi. Mỗi lần xảy ra chuyện, chị chỉ biết ra mặt đóng vai người tốt, gặp vấn đề thật sự thì có thấy chị là người đầu tiên đứng ra giải quyết đâu.”
“Làm người kiểu đó, chị không thấy mệt mỏi à?”
Tôi cái gia đình đầy giả tạo trước mặt, bỗng thấy mình từng phí hoài quá nhiều thời gian và sức lực vì họ.
Tôi lao tới chỗ bố chồng, đập vỡ chiếc đài radio của ông.
Đó là món quà tôi mua tặng ông.
Vì cầu của ông rất khó chiều, tôi gần như đi nửa thành phố mới mua cái đài ông ưng ý.
Sau đó, tôi chạy đến trước mặt mẹ chồng.
Một tay giật chiếc vòng vàng trên tay bà đeo rồi đeo lên tay mình.
Bà kinh ngạc định nhào tới giật lại:
“Đó là vòng của tôi!”
Tôi nhanh nhẹn tránh sang một bên.
“Đó là vòng nằm trong hồi môn của con, chỉ vì bà thấy đẹp nên nhất quyết lấy về đeo.”
Rồi tôi lại lột áo khoác của chồng, ném thẳng vào bồn rửa.
Đó là món quà tôi tặng ta vào sinh nhật năm đó.
Chồng tôi tức điên, gào lên: “Cô đúng là đồ đàn bà chanh chua! Hết nổi!”
“Mấy thứ đó là tôi mua!”
“Tôi cũng từng…” Nói đến nửa câu, chồng tôi im bặt.
Đúng , ta còn có thể gì?
Suốt bao năm kết hôn, chưa từng tặng tôi một món quà nào.
Còn những trang sức tôi đang có, đều là do nhà mẹ đẻ chuẩn bị cho từ trước khi lấy chồng.
4
Tất cả mọi người đều sững sờ trước hành của tôi.
Dù trước giờ tôi cũng từng nổi giận, cuối cùng vẫn sẽ tìm cách xoa dịu, chiều lòng họ.
Mẹ chồng tức đến mức ngực phập phồng liên hồi, bố chồng thì đen mặt không lời nào.
Chị dâu thấy hình không ổn, liền vỗ vai con trai, ra hiệu cho thằng bé ôm lấy chân ông bà nội nũng nịu.
Còn con tôi, cũng muốn tiến lên gần, lại bị họ cố ngơ.
Nhìn cháu trai vừa nũng nịu vừa đáng , không khí trong nhà bỗng chốc dịu lại, có chút vui vẻ.
Còn con tôi thì đứng một bên, luống cuống không biết phải gì.
Giống như tôi, giống một kẻ ngoài cuộc.
Tôi vốn đã biết rõ họ thiên vị, đến lúc này, tim tôi vẫn đau như bị dao cứa.
Buồn thật.
Bạn thấy sao?