04
Về sau, quan hệ giữa hai đứa ngày càng thân thiết, bắt đầu chịu kể cho tôi nghe.
“Không phải đi bậy, mà là bị đánh ngoài đường.” – .
“Đáng đời, ai bảo là người xấu.” – tôi đáp.
“Ừ, đối xử với em có tốt không?”
Tôi tủ quần áo đầy ắp, căn phòng toàn gấu bông với hộp trang sức chất đầy, gật đầu:
“Tốt.”
Chỗ tôi học không phải ở gần nhà .
Hôm nhận giấy báo trúng tuyển, không vui chút nào, cứ sợ tôi chạy mất.
Sau đó lại gượng :
“Thôi kệ, có chạy cũng đành chịu.”
Anh tuổi không lớn, suy nghĩ rất chín chắn.
Ngày nhập học, đích thân đưa tôi đến trường.
Nhìn cảnh sinh viên trẻ trung năng khắp sân trường, ánh mắt thoáng buồn.
Tôi đi thủ tục, đứng dưới gốc cây đợi tôi.
Lúc tôi quay lại, thấy đang với một .
Tôi tức tối đi tới:
“Anh đang gì !”
Tôi chất vấn .
Anh luống cuống tôi:
“Cô ấy hỏi đường.”
“Anh mới vào, biết gì mà chỉ.” – tôi .
“Anh vừa coi cuốn sổ này, cũng gần thuộc rồi.”
Tuy đầu óc chỉ toàn nghĩ đương, phản ứng cũng nhanh ghê.
05
Cô kia thấy hai đứa tôi sắp cãi nhau, lập tức chạy mất.
“Tôi hỏi gì thì trả lời cái đó, cái gì mà hớn hở hả!”
Anh đơ mặt tôi, theo phản xạ mà xin lỗi:
“Anh sai rồi.”
Tôi hậm hực đi trước, kéo vali đuổi theo phía sau.
Tôi thầm nghĩ, con nai ngốc này tuyệt đối không để rơi vào tay người khác.
Anh kéo tay tôi lại, vẻ mặt khó xử:
“Lần sau có ai bắt chuyện, không trả lời nữa.”
Tôi lập tức nhảy vào lòng ôm chặt:
“Phải trả lời, không là bất lịch sự.”
Anh bị mấy lời mâu thuẫn của tôi rối hết cả đầu óc.
Nhưng chỉ cần không đụng đến giới hạn của , thì chuyện gì cũng chiều tôi.
Giới hạn của là gì à? Tôi vẫn chưa tìm ra.
Anh kéo tay tôi quay ngược lại:
“Bảo bối, em đi nhầm đường rồi.”
Tôi mà cạn lời, còn thì toe toét.
Vừa đi vừa nghiêng đầu hỏi:
“Em có phải đang ghen không?”
“Từ đó ở đâu ra ?”
“Anh… lén đọc tiểu thuyết của em.”
Tôi vui vẻ lắc lắc tay :
“Không cần lén, cứ đọc thoải mái.”
Anh phấn khích hôn tôi một cái lên mặt, mặt mũi rạng ngời như trẻ con quà.
Hơi bị dễ dỗ quá rồi đấy.
Anh hỏi tôi lát nữa nếu cùng phòng hỏi là ai, thì nên trả lời sao.
Tôi thuận miệng :
“Nói là bảo bối của tôi.”
Anh nghiêm túc suy nghĩ:
“Không thể là chồng em à?”
“Chúng ta có cưới đâu.”
Anh siết tay tôi lại, mặt hơi xị xuống.
Đến ký túc xá, cùng phòng chào hỏi tôi vui vẻ.
Cố Việt Dã thì chăm chỉ lấy khăn giấy với giẻ lau ra, lau bàn lau tủ cho tôi.
Bạn cùng phòng hỏi là gì của tôi.
Anh lưỡng lự rồi :
“Anh là bảo bối của ấy.”
“Á á á á á á á!” – tôi hét lên đầy phấn khích.
“Chỗ nào bán người kiểu này thế trời?!”
Cố Việt Dã đỏ mặt ghé sát tai tôi hỏi nhỏ:
“Bảo bối, người là gì ?”
Nói mới nhớ, từ “bảo bối” cũng là tôi dạy .
“Chưa cưới thì gọi là người .”
Anh lập tức quay sang tôi:
“Anh là người của ấy.”
Rồi như thể lấy hết can đảm, tiếp:
“Anh có thể xin liên lạc của mấy không? Giúp để ý chăm sóc Hạ Hạ.”
Tôi lập tức kéo lại:
“Anh gì ?!”
Nhưng cùng phòng tôi đã nhanh chóng chạy đến xin kết WeChat với .
…
06
Sau khi sắp xếp đồ đạc tạm thời, dắt tôi đi mua thêm những thứ còn thiếu.
Suốt cả đường tôi không gì với .
Anh uỷ khuất đi theo tôi, tôi chọn gì trả tiền, tôi mua gì xách.
Tôi từng dạy một chiêu, lúc tôi giận cực kỳ thì kéo tôi vào góc rồi hôn, hôn đến khi tôi hết giận mới thôi.
Anh lập tức vứt đồ, kéo tôi vào một góc khuất không người.
Tôi đẩy ra, không chịu.
Anh giữ lấy cổ tôi rồi cúi xuống hôn.
“Còn giận không?” – hỏi.
Tôi trừng mắt , lại tiếp tục.
Hôn mấy lần, đến khi tôi mềm nhũn trong lòng , thở hổn hển :
“Thôi… không giận nữa.”
“Hạ Hạ, nghe đi, sai ở đâu?”
“Không kết WeChat với con lạ, tôi sẽ ghen.”
Anh lại phản biện rất lý lẽ:
“Con lạ? Mấy đó là cùng phòng của em mà?”
Tôi lại tức nữa, liền ôm eo tôi hôn tiếp.
“Được rồi, nghe lời em.
Anh sẽ xoá.”
Tôi muốn đánh thật sự luôn.
“Giờ thì khỏi, sau này không kết nữa, không xoá tin nhắn, tôi muốn kiểm tra.”
Anh buông tôi ra, gật đầu:
“Được.”
Bạn thấy sao?