Món Nợ Của Tình [...] – Chương 1

Sau khi kết hôn với Sở Sâm – người không thể có con, chúng tôi đã cùng nhau nhận nuôi Huyên Huyên.

Tôi coi thằng bé như con ruột, mọi thứ đều tự tay chăm sóc.

Thế , đứa con trai 6 tuổi lại ôm chặt mối đầu của Sở Sâm, miệng gọi từng tiếng “mẹ” đầy thân thiết.

“Cô ơi, xin đừng chia rẽ con và mẹ.”

“Cô ơi, nếu thực sự con, hãy rời xa ba đi, để chúng con đoàn tụ một nhà.”

Nhìn khuôn mặt con với đôi mắt giống hệt Sở Sâm, tôi bỗng nhận ra mình đã quá mệt mỏi.

Mười năm rồi, Sở Sâm, món nợ này… chắc cũng đến lúc trả xong rồi nhỉ?

01

“Khó ăn quá! Con không muốn ăn đồ nấu!”

Nước canh nóng hổi bắn lên cánh tay tôi, để lại một vết đỏ rát.

Đây đã là lần thứ hai mươi, Sở Minh Huyên ném hộp cơm về phía tôi.

“Huyên Huyên, đây là bữa ăn dinh dưỡng đặc biệt chuẩn bị cho con. Trẻ con không kén ăn, nếu không sẽ ảnh hưởng đến chiều cao.”

“Không ăn! Con chỉ ăn cơm mẹ nấu thôi!”

Thằng bé gào khóc đến mức mặt đỏ bừng.

Sở Sâm vội vàng chạy lên lầu, ba bước gộp thành hai.

Anh ấy hoàn toàn không để tâm đến tôi, người đang lấm lem khổ sở, mà trực tiếp bế con trai lên.

“Sao con trai? Mẹ lại bắt nạt con à?”

Sở Minh Huyên tủi thân tựa vào lòng .

“Cô ấy không phải mẹ con. Mẹ con sẽ không bao giờ bỏ bông cải xanh vào cơm của con!”

Nghe , ánh mắt Sở Sâm lập tức sắc lạnh, tràn đầy cảnh cáo khi về phía tôi.

“Tôi đã với là Tiểu Huyên không thích ăn rau mà?”

“Nhưng rau củ giúp tăng cường sức đề kháng cho trẻ…”

“Hứa Tâm!”

Sở Sâm mất kiên nhẫn ngắt lời tôi.

“Dù gì thằng bé cũng là con nuôi, không nghe lời cũng là chuyện bình thường. Cô là mẹ nuôi mà không bao dung nó, còn trách móc nó? Nếu không thể tròn trách nhiệm của một người mẹ, thì tôi sẽ đưa nó đi.”

02

Tôi sững người tại chỗ, cánh cửa phòng bị đóng sầm lại.

Hàng rào trong lòng tôi phút chốc sụp đổ.

Tôi rất trẻ con, từng khao khát có một đứa con chung với người mình .

Nhưng trớ trêu thay, cơ thể Sở Sâm không cho phép điều đó.

Năm năm trước, ấy mang về một bé trai mới tròn một tuổi – Minh Huyên.

Ban đầu, tôi đã vô cùng do dự, lo lắng rằng con nuôi sẽ không thể gắn bó như con ruột.

Nhưng tất cả những ai gặp Minh Huyên đều khuyên tôi hãy giữ thằng bé lại.

“Đứa bé này giống Sở Sâm như đúc, chắc chắn là duyên trời ban.”

Từ đó, tôi xem con như ruột thịt, tự tay nấu ăn, giặt giũ, dạy dỗ từng chút một.

Thế , điều khiến tôi đau lòng nhất là Minh Huyên dường như chỉ nhận duy nhất Sở Sâm.

Hai cha con quấn quýt, vui , thân mật không rời.

Còn với tôi, thằng bé luôn lạnh lùng, lời nào cũng như dao cứa, chưa bao giờ chịu gọi tôi một tiếng “mẹ”.

Chỉ có trời mới biết tôi đã sai điều gì, để rồi con trai và tôi lại hóa thành kẻ thù như thế này.

03

Buổi tối, Sở Sâm đưa con trai ra ngoài ăn tối no nê mới về.

Thằng bé ăn no rõ ràng ngoan hơn hẳn lúc trước.

Tôi dỗ con tắm rửa xong rồi đưa lên giường ngủ, sau đó mới quay về phòng.

“A Sâm, ngày mai là giỗ mẹ em, đã hứa sẽ đi cùng em rồi.”

Sở Sâm nửa nằm trên giường, mắt vẫn chăm vào tập tài liệu.

Mãi một lúc sau, mới mở miệng:

“Được, để xử lý xong công việc rồi bảo tài xế chuẩn bị.”

“Hai người định đi đâu? Không đưa con theo sao?”

Giọng trẻ con bất chợt vang lên, tôi giật mình.

Một cái đầu nhỏ ló vào phòng, đôi mắt tròn xoe đầy tò mò.

“Minh Huyên, con chưa ngủ sao? Sao vào phòng mà không gõ cửa?”

“Con ngủ không , muốn tìm ba, chẳng lẽ còn phải gõ cửa thông báo với à?”

Vừa nghe thấy giọng con trai, Sở Sâm lập tức bỏ tài liệu xuống, ôm thằng bé vào lòng.

“Ngày mai ba và mẹ phải đi thăm bà ngoại đã mất. Trẻ con không nên đến nghĩa trang, nên con ở nhà ngoan nhé.”

“Bà ngoại? Con không có bà ngoại! Ba, ba ngày mai sẽ đưa con đi công viên mà!”

Nhìn ánh mắt đầy thắc mắc của con, tôi cúi xuống kiên nhẫn giải thích:

“Bà ngoại là mẹ của mẹ. Trước đó ba đã hứa với mẹ là sẽ đi thăm bà trước. Khi về, ba mẹ sẽ đưa con đi công viên không?”

“Không!”

Lời vừa dứt, Minh Huyên lập tức cau mày, khuôn mặt đầy tủi thân vùi vào ngực Sở Sâm.

“Cô không phải mẹ con, nên con cũng không có bà ngoại! Nếu muốn đi thì tự đi đi, ba phải đưa con đi công viên!”

Sở Sâm dịu dàng xoa đầu con, trong mắt tràn đầy thương mà tôi chưa bao giờ có .

“Đổi ngày khác đi, Tâm Tâm. Anh sẽ đưa Minh Huyên đi chơi trước.”

“Nhưng đã mấy năm rồi em chưa đến thăm mẹ!”

Tim tôi như rơi xuống đáy vực, ánh mắt tràn đầy thất vọng Sở Sâm.

Nhưng thứ tôi nhận lại chỉ là giọng điệu kiên quyết không cho phép cãi lại.

“Hứa Tâm, em không nghe rõ lời sao?”

04

Đã năm năm rồi, tôi chưa một lần đến thăm mẹ.

Sau khi kết hôn, cha Sở về hưu, nhường lại vị trí tổng giám đốc cho Sở Sâm.

Để đứng vững trong công ty, dốc toàn bộ tâm sức vào công việc.

Vậy nên tôi không chỉ phải hậu phương vững chắc cho trên thương trường, mà còn phải trở thành một người vợ đảm trong gia đình.

Thêm cả sự xuất hiện của Sở Minh Huyên…

Tôi kiệt quệ, chẳng còn thời gian để đi thăm mẹ.

Vì thế, sáng hôm sau, tôi một mình đến nghĩa trang.

Xung quanh vắng lặng, mặt trời chỉ vừa nhô lên.

“Mẹ, đã mười năm rồi, món nợ này chắc cũng đến lúc trả xong rồi.”

Tôi cẩn thận lau sạch bụi trên bia mộ, rồi đặt lên đó hoa tươi và những món bánh mẹ thích.

Hồi nhỏ, cha tôi chọn người phụ nữ mà ông .

Ông không chỉ ly hôn với mẹ, mà còn lén bán cả sự nghiệp mà mẹ gầy dựng, để giúp bà ta trả nợ.

Hai mẹ con tôi bị đuổi khỏi nhà.

May mắn thay, cha Sở đã ra tay giúp đỡ kịp thời.

Ông giúp mẹ lấy lại công ty, trả hết nợ nần, còn đưa tôi đi học tại những ngôi trường tốt nhất.

Để trả ơn, tôi chấp nhận gả cho con trai ông – một người không thể có con.

“Con giúp Sở Sâm ngồi lên chiếc ghế tổng giám đốc, cũng chăm sóc ấy suốt mười năm qua.”

Trong bức ảnh, mẹ vẫn dịu dàng như ngày bà nắm tay tôi trao cho Sở Sâm trong lễ cưới.

“Sở Sâm, dì tin con là một người tốt, nên mới giao Tâm Tâm cho con. Hai đứa nhất định phải hạnh phúc, phải bên nhau trọn đời.”

“Nhưng mẹ ơi, con không hạnh phúc.”

Tôi ôm lấy tấm bia mộ lạnh lẽo, nước mắt rơi xuống từng giọt to như hạt châu.

“Cuối cùng con cũng đi trên con đường giống mẹ. Sở Sâm cũng có bạch nguyệt quang của ấy.”

05

Về đến nhà, cảnh tượng bừa bộn khắp nơi, tâm trạng vốn đã nặng nề của tôi càng thêm trĩu xuống.

Mỗi lần Sở Sâm và Minh Huyên ra ngoài chơi đều như một trận chiến.

Tôi đã nhiều lần dặn dò, mọi chuyện vẫn chẳng thay đổi.

Dưới cơn mệt mỏi đè nặng, tôi cúi xuống nhặt bộ vest nằm vương vãi trên sàn.

Một tờ giấy mỏng manh nhẹ nhàng trượt ra từ túi áo.

“Thai 12 tuần, họ tên: Tiết Doanh.”

Hóa ra, đây là kết quả kiểm tra thai kỳ của Tiết Doanh.

Chính là Tiết Doanh – bạch nguyệt quang của Sở Sâm.

Hai người họ là thanh mai trúc mã, nhau nhiều năm.

Nhưng ngay trong đêm Sở Sâm cầu hôn, trước mặt bao người, Tiết Doanh thẳng thừng từ chối rồi chạy ra nước ngoài kết hôn với một người đàn ông khác.

Thực ra, những người xung quanh đều hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

Gia cảnh của Tiết Doanh không tốt, nên cha Sở đã âm thầm ra tay can thiệp từ lâu.

Nhưng vì uy danh của ông, không ai dám hé miệng trước mặt Sở Sâm.

Anh không hề hay biết, chỉ chìm đắm trong nỗi đau đớn cùng cực.

Anh đã phát điên, chạy đến sân bay để níu kéo ấy.

Nhưng một chiếc xe tải với ánh đèn pha chói lóa đã cắt đứt toàn bộ hy vọng của – cũng cướp đi khả năng cha của mãi mãi.

Từ đó, sau lưng tôi, vẫn không ngừng dò hỏi tin tức về ấy.

Thậm chí mỗi đêm, khi ngủ say, người ôm là tôi cái tên thì thầm vẫn luôn là Tiết Doanh.

Không biết bây giờ, khi thấy ấy mang thai, Sở Sâm sẽ có tâm trạng như thế nào?

Tôi lặng lẽ nhét lại tờ giấy vào trong tập hồ sơ, hoàn toàn không để ý đến ngày tháng ghi ở cuối trang báo cáo.

06

Sở Sâm trở về, không mang Minh Huyên theo.

Tôi lo lắng chạy đến hỏi thằng bé đang ở đâu.

Anh có vẻ đã uống không ít rượu, cả người nồng nặc mùi cồn.

“Không sao, đã đưa đến chỗ cha rồi.”

Anh vịn một tay lên tường, tay còn lại bất ngờ siết chặt vai tôi.

Tôi chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy mạnh xuống giường.

“A Sâm, hôm nay không ! Em mệt rồi!”

Cổ tay bị bóp chặt đến mức đau thấu xương.

“Rẹt!”

Một tiếng xé rách vang lên, chiếc áo trên người tôi bị xé thành từng mảnh vụn.

Tôi vùng vẫy chống cự, cắn răng đầy khó nhọc:

“Sở Sâm, thực sự không ! Hôm nay là ngày giỗ mẹ em!”

Động tác của khựng lại, ánh mắt trong thoáng chốc như mất đi ngọn lửa dục vọng.

“Mẹ em?”

Tôi cứ tưởng sẽ dừng lại.

Nhưng không ngờ, ngay sau đó, càng mạnh bạo hơn, cuồng dã hơn, như một cơn bão đổ ập xuống.

Khoang miệng tôi tràn đầy vị tanh ngọt của máu.

“Mẹ em ép em cưới chẳng phải chỉ để trả nợ sao?”

“Vậy thì… muốn gì, em cũng không có quyền phản kháng.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...