Lưu Giản thu tay về, vẻ mặt thản nhiên, xoay người rời đi.
Hắn biết.
Ngoài những người xưa cũ, chỉ có hắn mới biết ta không thể uống “Lê Hoa Xuân”.
Tim đập thình thịch trong lồng ngực, ta mượn tác nhấp môi uống rượu, ướt môi rồi nuốt viên thuốc đỏ quen thuộc kia xuống.
Chẳng bao lâu, cơn nóng râm ran trên người từ từ tan biến, những vết mẩn đỏ mờ mờ trên mu bàn tay cũng dần lặn mất.
Trong điện tiếng tấu nhạc vẫn ngân vang, ca múa vẫn uyển chuyển như cũ.
Bóng dáng gầy gò trong áo xanh của Lưu Giản bị đưa đi, dần hòa tan trong sắc trời chạng vạng, chẳng ai ngó ngàng.
Ta thu lại ánh mắt phức tạp, thất thần vào chén rượu trong tay.
Lúc ấy, có tiếng người khẽ gọi bên tai:
“A Oanh, đi thôi. Nương nương và bệ hạ sắp ban hôn cho chúng ta.”
Ta khẽ gật đầu, dằn xuống cuộn sóng đang gào trong lòng, cùng Thiệu Sơn bước đến quỳ trước điện.
Thiệu Đạo Tịch ban hôn nhanh gọn, cứ như là bố thí thứ đồ rẻ rúng không đáng giá.
Có lẽ y uống rồi, khí thế có phần dịu lại, còn tiện thể hỏi mấy nghĩa tử khác có người trong lòng không, để ban hôn một thể.
Chúng nhân nhao nhao mỉm nịnh hót.
Tiểu Lục cợt, liếc Thiệu Sơn một cái:
“Bọn ta đâu như tam ca, phúc khí đầy mình, chẳng phải lo nghĩ chuyện gì, nay chuyện cưới gả cũng thuận lợi, ngày sau có nơi an thân rồi.”
Thiệu Sơn ôn hòa chắp tay:
“Đa tạ lục đệ chúc phúc, mọi sự đều nhờ bệ hạ ban ân.”
Tiểu Lục mà mắt chẳng có ý , lời xoay chuyển, mang đầy mưu tính:
“Có điều tam ca từ trước vẫn hiếu thuận, chuyện hôn sự lớn thế này lại chẳng bàn bạc trước mặt bệ hạ và nương nương, lại khăng khăng muốn trở về Giang Nam tổ chức.
Chốn đó không phải cố hương của chúng ta, cũng chẳng có quan hệ gì với tam tẩu, có gì đáng để tam ca đến mức chẳng màng cả đạo hiếu?”
Lời vừa dứt, Thái hậu cũng lên tiếng:
“Tuy Giang Nam dưỡng người, mà đất phong của tam ca cũng gần đó, lễ cưới trọng đại như thế, vẫn nên tổ chức ở Kinh thành cho thỏa đáng.”
Thiệu Sơn chần chừ giây lát, cuối cùng đành đáp ứng.
Tim ta khựng lại. Bề ngoài vẫn tỏ ra ngoan ngoãn, cúi đầu, song trong lòng thì không khỏi âm thầm oán trách Tiểu Lục.
Làm loạn cái gì chứ!
Thái hậu ở bên lại khen ta thêm mấy câu, bà không có con , thấy ta vừa mắt, mong trước khi thành thân ta có thể ở lại bầu với bà.
Thiệu Đạo Tịch nãy giờ vẫn chưa gì, nghe đến đây mới bật khẽ, giọng bị hơi men khàn khàn trầm thấp:
“Có tốt đến thế sao? Mẫu hậu lại thích đến thế à?”
Rèm ngọc khẽ lay .
Ngón tay thon dài đeo nhẫn ngọc khẽ nâng màn châu lên.
“Lại đây, để trẫm cũng một chút.”
6
Vương mệnh không thể trái.
Thiệu Sơn ở dưới ngẩng đầu ta, ánh mắt đầy căng thẳng.
Lạ lùng thay, ta lại chẳng hề thấy hoang mang.
Chỉ cảm thấy xa lạ.
Con đường bước đến trước mặt Thiệu Đạo Tịch, ta đã đi không ít lần:
Từ Giang Nam đến Long Tây, từ kiệu hoa đến phòng.
Còn con đường rời xa hắn cũng chẳng thiếu:
Từ Long Tây đến Kinh Thành, từ xe ngựa vào cung tường.
Nhưng chưa lần nào như hôm nay — mấy bậc ngọc thềm trắng, hai người xa lạ.
Cách nhau bởi sinh tử, như sao Sâm sao Thương, đời đời không gặp.
Vì là gia yến, hắn không đội mũ miện thiên tử, chỉ mặc long bào huyền sắc, khí thế thâm trầm.
Ta cúi tay, cụp mắt, để mặc cho hắn đánh giá.
Hắn cũng chỉ tùy ý liếc qua ta một cái, như mèo chó qua đường, rồi tháo chuỗi mã não ở cổ tay, tùy tiện ban thưởng.
Nói là lễ mừng cưới.
Ta hai tay cung kính đón lấy, nhét vào tay áo, mãi đến khi yến tiệc tan cũng chưa từng lấy ra một lần.
Đêm đã khuya, nhạc tấu ngưng, người cũng tản.
Thái hậu giữ ta lại trong cung nghỉ ngơi, Thiệu Sơn tiễn ta về.
Hành lang cung điện sâu hun hút, trăng treo cao rọi sáng gương mặt rạng rỡ vui mừng của Thiệu Sơn.
Hắn hắn rất vui.
“A Oanh, nàng là phúc tinh của ta. Nghĩa phụ chưa từng coi trọng ta đến thế. Hôm nay tự mình ban hôn, lại ban thưởng vô số thứ, đến cả nương nương lạnh lùng như thế cũng quý nàng.”
Bình thường, hắn chỉ gọi Thiệu Đạo Tịch là “nghĩa phụ” khi không có ai.
Dù là nghĩa tử, không phải ruột thịt, lại không phải người xuất sắc nhất trong các huynh đệ, phần lớn thời gian, mối quan hệ giữa hai người cũng chỉ là quân – thần.
Tiễn ta đến trước điện, trên mặt Thiệu Sơn vẫn vương chút đỏ do men rượu và .
Trong bóng đêm, ánh mắt hắn sáng rực như minh châu — thật thà, không chút giả tạo.
“Nàng nàng có một ca ca trôi dạt nơi Giang Nam. Chờ chúng ta đến đó tìm huynh ấy, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng, để huynh ấy yên tâm giao nàng cho ta.”
Hắn , như … hắn sẽ thật sự có người thân.
Ta nhớ tới người ca ca đã bỏ quan giặc, ngày ngày kéo cờ khởi nghĩa, mơ chém đầu cả nhà họ Thiệu, từng cướp “thi thể” ta về chôn ở sau núi.
Ta lúng túng dụi dụi sống mũi, chẳng biết đáp thế nào cho phải.
May mà Thiệu Sơn uống hơi nhiều, cũng không cố ép ta thề thốt gì, chỉ phẩy tay rồi xoay người bỏ đi.
Hắn bước hơi loạng choạng, vừa rẽ người thì bị cành tử kinh đập vào trán, ta ngẩn ra , hắn lại ngốc nghếch với ta, trên má hằn lên một vệt đỏ.
Hắn bước lùi, vừa đi vừa ta, mỉm :
“Không… không sao đâu, không đau. Ngủ sớm đi nhé. Mai ta vào Lễ Bộ chọn hôn phục cho nàng.
Nàng thích hoa, ta sẽ bảo bọn họ thêu kín một mùa xuân cho nàng!”
Hôn phục trong cung có quy chế nghiêm ngặt, không ai lại đi “thêu kín một mùa xuân cả.
Ta mỉm , không đính chính lời trong cơn say ấy.
Dù sao cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng lớn.
Hà tất phải bận lòng vì một phút vui vẻ?
Ta quay người, bảo đám cung nữ lui xuống, mệt mỏi đẩy cửa phòng, gỡ trâm, ném chuỗi mã não, cởi bỏ xiêm y.
Tất cả những thứ cao quý, lộng lẫy ấy đều khiến ta cảm thấy nặng nề vô cùng.
Ngón tay đưa lên tháo đai váy, ta nhấc chân bước vào phòng tắm, bỗng khựng lại.
Ánh mắt cứng đờ lên vách tường nhòe trong ánh nến lay lắt.
Trên bức tường trắng, có hai cái bóng người — một trước một sau.
Im lặng đứng đó, chẳng biết từ khi nào.
Ta giật mình quay phắt lại.
Người đàn ông gầy guộc tựa bên khung cửa hoa, ánh trăng phủ nửa mặt, in thành vệt sáng loang lổ quỷ dị.
Giọng khàn khàn, méo mó như bị hủy hoại, từng văng vẳng bên tai ta trong vô vàn đêm kinh hoàng, giờ đây lại vô cùng thong thả, như rắn chậm rãi trườn ra từ bóng tối.
“Kim tỷ tỷ… gương mặt ta đổi cho tỷ… dùng có ổn không?”
Bạn thấy sao?